Chỉ là hiện tại Lâm Thanh Trúc có chút lo lắng, nếu Diệp Thu đưa Tử Hà Kiếm nàng vậy hắn sẽ sử dụng cái gì?
Thanh Tử Hà Kiếm này được bên ngoài đồn rằng là bảo bối duy nhất của Tử Hà Phong. Bây giờ Diệp Thu đã đưa cho nàng thì cũng có nghĩa là Diệp Thu không còn thanh kiếm nào để sử dụng.
Lâm Thanh Trúc đem theo nghi hoặc trong lòng mà tiến đến bên cạnh Diệp Thu nói: "Đa tạ sư tôn đã ban kiếm, thanh kiếm này đệ tử sử dụng rất vừa tay. Chỉ là sư tôn ban bảo kiếm cho ta thì về sau ngài sẽ sử dụng cái gì?"
Lâm Thanh Trúc vừa nói ra nghi vấn trong lòng mình thì Minh Nguyệt ở bên cạnh cũng tò mò nhìn qua Diệp Thu.
Tại Tử Hà Phong thì Tử Hà Kiếm đã là bảo kiếm lợi hại nhất, lúc trước Huyền Thiên sư thúc đã xem nó như tính mạng của mình.
Nếu như Diệp Thu đưa Tử Hà Kiếm cho đồ đệ sử dụng vậy còn hắn sẽ sử dụng cái gì?
Nếu Diệp Thu không có bảo kiếm trong tay thì về sau hắn làm sao có thể đối đầu cùng với thủ tọa các mạch khác?
Diệp Thu nghe vậy mà sững sờ hỏi: "Ta sao?"
Lúc này. . .
【 Đinh! 】
【 Ngươi tặng cho đồ đệ một thanh cực phẩm bảo khí Tử Hà Kiếm, phát động bạo kích trả về. 】
【 Có muốn mở ra hay không? 】
Diệp Thu mỉm cười vì rốt cuộc hệ thống cũng đã tới.
"Mở ra!"
【 Đinh! 】
【 Chúc mừng ngươi phát động được bội số lớn nhất vạn lần trả về, thu hoạch được một thanh Vân Tiêu Tiên Kiếm】
Diệp Thu liền ngẩn người nhìn vào thanh Tiên Kiếm hệ thống trả về mà cảm thấy khiếp sợ.
"Vạn lần!"
"Tiên Kiếm!"
"Lời to rồi!"
Lần này trực tiếp được 1 thanh Tiên Kiếm sao? Đây chính là bảo khí cao cấp nhất rồi!
Tất cả đám người đều nhìn về phía Diệp Thu để chờ đợi câu trả lời từ hắn.
Mất một hồi lâu Diệp Thu mới định thần lại và nhìn về phía đám người và cười nhẹ, nói: "Ta sao? À. . . Ta thì tùy tiện thôi!"
Nói xong hắn liền từ trong hệ thống lấy ra thanh Tiên Kiếm kia, trong nháy mắt từng luồng tiên khí kinh người đã bạo phát ra, khắp nơi trong đạo trường đâu đâu cũng có kiếm ý cuồng bạo.
Dưới cỗ lực lượng này đám người đều bị đè ép đến hô hấp không thông mà chỉ có thể thở dốc.
"Cái này. . ." Trong tích tắc, Minh Nguyệt từ chỗ ngồi đứng thẳng dậy, trên khuôn mặt nàng hiện lên vẻ kinh ngạc vô cùng.
"Đây là Tiên Kiếm!"
Sao có thể như vậy được?
Vì sao trong tay hắn lại có được 1 thanh Tiên Kiếm?
Không những thế mà từ cường độ mà nó thể hiện ra thì đây chính là một thanh cực phẩm Tiên Kiếm.
Trời ạ!
Thế giới quan của Minh Nguyệt đã sụp đổ hoàn toàn, nàng một mực xem thường thủ tọa của Tử Hà Phong nhưng trong tay hắn lại có được cực phẩm trân bảo như vậy, vả lại tu vi của hắn cũng không phế vật như trong tưởng tượng của nàng.
Gia hỏa này có còn là người không?
Trong suốt mười năm nay, những lời đồn đại tai tiếng nhục nhã Diệp Thu, nhưng hắn lại khinh thường việc phản bác mà yên lặng tiếp nhận.
Gia hỏa này đến cùng là nghĩ cái gì trong đầu?
Minh Nguyệt không khỏi bội phục tâm tính của Diệp Thu, hắn có tâm tính thật sự quá kinh khủng!
Đây chính là tâm tính mà người tu đạo nên có!
Lấy bản thân quan sát thế gian, tâm tính bao dung chúng sinh, bỏ ngoài tai và không để ý đến những ô ngôn phế ngữ.
Đây là sự bao dung với những kẻ phàm phu dung tục mà trực tiếp xem nhẹ đi.
Quá đáng ở chỗ là trong tay Diệp Thu đang cầm 1 thanh Tiên Kiếm, nhưng hắn thế mà còn làm ra bộ dáng chững chạc đàng hoàng nói với các nàng rằng hắn tùy tiện là được rồi.
Bà mẹ nó, đây mà gọi là tùy tiện được sao?
Vậy ngươi tùy tiện cho ta một thanh Tiên Kiếm đi!
Đây chính là một thanh Tiên Kiếm đó, cho dù là thánh địa truyền thừa từ thời thượng cổ hoặc các đại tộc từ hoang cổ đến nay cũng không lấy ra nổi tiên bảo.
Vậy ngươi làm sao có thể nói ra những lời chững chạc là mình tùy tiện như thế chứ?
Tam quan của Minh Nguyệt lại sụp đổ một lần nữa, nàng tức giận đến nổi muốn chửi ầm lên.
So với Minh Nguyệt biết kìm chế thì Lâm Thanh Trúc và Tô Nhã lại biểu hiện càng thêm khoa trương.
Đặc biệt sau khi các nàng nghe thấy Minh Nguyệt nói đây là một thanh Tiên Kiếm thì liền há hốc mồm.
"Trời ạ! Đây chính là thanh kiếm có thể trảm sát đại đế, tiên vương sao?
"Trong tay ngài ấy sao có thể có được thanh Tiên Kiếm này chứ?"
Tô Nhã mang vẻ mặt khiếp sợ thốt lên.
Còn Lâm Thanh Trúc thì lại mừng rỡ, bởi vì mặc kệ Diệp Thu có trân bảo gì thì cũng là sư tôn của nàng. Sư tôn của nàng như thế thì nàng càng cảm thấy cao hứng và tự hào.
Nhưng mà vừa rồi nghe Diệp Thu nói ra câu ta tùy tiện là được thì khóe miệng Lâm Thanh Trúc liền giật một cái, vì nàng không nghĩ tới tính tình của sư tôn cũng thật là thú vị, mà như vậy nàng càng thêm ưa thích hắn.
"Hì hì, sư tôn, ngài có thể cho ta nhìn xem thanh Tiên Kiếm này một chút được không?" Lâm Thanh Trúc hiếu kì đi tới, Diệp Thu liền đưa thanh Tiên Kiếm này cho nàng chơi đùa một chút.
Dù thế nào thì Lâm Thanh Trúc cũng là đồ nhi của hắn, nếu hắn không sủng ái nàng thì còn ai sủng ái nàng, hơn nữa nàng chỉ nhìn thôi cũng đâu có tổn hại gì.