"Bổ Thiên giáo sao?"
Lý Trường Không trầm tư một lát thì bỗng nhiên cười lên một cách thống khoái: "Ha ha ha, ta tưởng là ai có bản lĩnh lớn như vậy, hoá ra là đạo hữu của Bổ Thiên giáo! Hân hạnh hân hạnh!"
Diệp Thu cho bảo cốt tiến nhập vào Huyền Linh Ngọc rồi quay đầu nhìn thoáng qua Lý Trường Không hỏi: "Ngươi là ai?"
"Lão phu tên là Lý Trường Không đến từ Bất Lão Sơn! Ta với đạo hữu Tề Vô Hối của Bổ Thiên giáo các người là bạn cũ! Hôm nay trông thấy phong thái của đạo hữu thật khiến cho lão phu kinh ngạc! Nếu như đạo hữu không ngại thì chúng ta kết giao bằng hữu được không?" Lý Trường Không khách khí nói ra, vì nếu đã không đoạt được bảo bối thì vẫn có thể kết giao bằng hữu.
Nhưng mà ông ta không biết rằng mình ngàn vạn lần không nên nhắc đến cái tên Tề Vô Hối, nếu không Diệp Thu cũng không ngần ngại mà kết giao bằng hữu với ông ta.
"Tề Vô Hối sao?"
"Ta thấy không cần thiết!"
Diệp Thu nhàn nhạt nói một câu rồi trực tiếp xoay người bỏ đi.
Cự Viên đã chết nên chuyện này liền kết thúc tại đây, hắn có ở lại cũng không ích gì.
Thấy phản ứng của Diệp Thu mà Lý Trường Không vô cùng khó hiểu. Ông ta không hiểu vì sao Diệp Thu trước đó còn cười ha hả mà sau một thoáng liền thay đổi sắc mặt.
"Chẳng lẽ người này có khúc mắc với Tề Vô Hối?" Lý Trường Không thầm nghĩ và bỗng nhiên có chút hối hận. Vì đang yên đang lành mà lại nhắc tới tên Tề Vô Hối làm cái gì chứ?
Sau khi quay lại đội ngũ một lần nữa, Minh Nguyệt trông thấy Diệp Thu mà cười tủm tỉm, nói: "Diệp sư đệ, chúc mừng ngươi thu hoạch được Cự Viên bảo cốt! Khối bảo cốt này chính là bảo cốt còn lại của Thần Tàng ngũ cảnh nên chắc hẳn ngươi sẽ rất nhanh có thể đột phá vào Giáo chủ cảnh."
Minh Nguyệt có chút ngưỡng mộ nhưng Diệp Thu cứ vậy dễ dàng lấy đi bảo cốt thì nàng cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Chỉ có thể nói là vận khí của nàn không tốt và thực lực không đủ, nếu không sao nàng có thể để cho Diệp Thu đoạt được khối bảo cốt này.
Diệp Thu có thể nhìn ra vẻ mất mát trong mắt Minh Nguyệt, có điều hắn không thể cho nàng khối bảo cốt này được vì hắn cần đến nó để gia tăng thực lực.
Diệp Thu khách khí nói: "Ừm, mong là như vậy! Nếu không nhờ sư tỷ tận lực giúp đỡ thì ta cũng không có khả năng lấy được bảo cốt một cách nhẹ nhàng. Sư tỷ, còn chuyện này! Ta muốn mang theo đệ tử đi rèn luyện nên xin cáo từ trước!"
"Ừm!" Minh Nguyệt cũng không giữ hắn lại.
Nàng nhìn thân ảnh Diệp Thu và Lâm Thanh Trúc từ từ đi xa mà có một cảm giác bị ghẻ lạnh.
Diệp Thu đã từng bị Minh Nguyệt xem thường nhưng bây giờ thực lực và tu vi của hắn đã vượt xa nàng.
Minh Nguyệt có một loại dự cảm rằng về sau Diệp Thu sẽ có thể biến thành kiểu người mà nàng chỉ có thể ngưỡng mộ từ xa.
Mấy người đệ tử sau lưng Minh Nguyệt đã bắt đầu nghị luận.
"Diệp sư thúc cũng quá mạnh đi!"
"Kiếm quyết kia vô cùng bá đạo làm ta có cảm giác Diệp sư thúc cử thế vô địch! Hơn nữa dáng vẻ của ngài còn đẹp trai như vậy, hoàn toàn là nam thần hoàn mỹ lý tưởng!"
"Mà các ngươi có phát hiện ra Diệp sư thúc từ đầu đến cuối đều không sử dụng bảo khí không, ngài chỉ động ngón tay mà cũng có thể trấn áp tất cả mọi người!"
"Bá khí quá!"
"Oa, ta thích Diệp sư thúc quá đi!"
Liễu Như Yên nghe vậy mà khoé miệng khẽ giật một cái. Các tiểu cô nương hiện giờ đều khẩn trương như vậy sao?
Có điều nàng cũng có thể hiểu được tâm lý bọn họ, bởi vì với một người tu hành ở Thiên Thuỷ phong sống trong núi sâu lâu năm, thường ngày ngay cả một nam nhân cũng không thể bắt gặp. Huống hồ Diệp sư thúc ưu tú như vậy nên bọn họ bị hấp dẫn bởi phong thái của hắn cũng là chuyện thường tình.
Một khắc vừa rồi trong đầu Liễu Như Yên cũng đã xuất hiện cảm giác động tâm. Nghĩ tới đây mà gương mặt xinh đẹp của Liễu Như Yên hơi ửng đỏ và có chút xấu hổ.
Minh Nguyệt rất nhanh liền đưa nhóm bọn họ rời đi.
Trải qua lần này thanh danh của Diệp Thu đã vang dội khắp Hoang Nguyên.
Rất nhiều người lần đầu biết được, thì ra Bổ Thiên giáo ngoại trừ có Mạnh Thiên Chính và Tề Vô Hối ra thì còn có một vị thủ toạ mạnh như vậy.
Lúc này bên trong cổ trấn Hoang Nguyên, trong một gian tửu lâu đang tụ tập không ít người.
"Này, các ngươi nghe nói gì chưa? Bổ Thiên giáo lại xuất hiện một vị cường giả tuyệt thế đấy! Thực lực của hắn không thể coi thường!"
"Hắn chỉ xuất ra một kiếm mà liền làm trọng thương hai vị cao thủ Thần Tàng ngũ cảnh của Lâm gia! Mà hai vị cao thủ đó cũng là số 1 số 2 trong toàn bộ Ly Dương rồi đấy, nhưng bọn hắn ngay cả một kiếm của người kia cũng không đỡ được! Thật sự là quá kinh khủng!"
Tiếng thảo luận bên trong tửu lâu ngày càng kịch liệt.
"Đó chính là thủ toạ Diệp Thu của Tử Hà phong, hình như còn rất trẻ! Hắn mặc một thân áo bào trắng và còn mang theo bên mình một vị mỹ nữ tuyệt thế nữa! Trên y phục của hắn có treo một khối linh ngọc và một mặt dây truyền nên rất dễ nhận biết!"
"Nếu như các người gặp được thì nhớ thông minh cơ trí một chút mà chớ có chọc hắn kẻo không giữ được mạng!"