Mục lục
Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư - Dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Thanh Trúc nói: “Thưa chưởng môn chân nhân, sư phụ đã dạy ta phương pháp tu luyện rồi.”

Vừa nghe được lời này thì Tề Vô Hối liền khinh thường cười lạnh một tiếng, nói: “Ha ha ha... Hắn thì có thể dạy được thuật pháp gì chứ? Đáng tiếc cho một thân thần cốt như ngươi lại bị huỷ hoại trong tay của một kẻ tầm thường.”

Mạnh Thiên Chính liếc Tề Vô Hối một cái rồi nhìn Lâm Thanh Trúc nói: “Con gái, có thể để cho ta nhìn xem ngươi tu luyện đến đâu rồi không?”

Lâm Thanh Trúc không phản đối mà hơi gật nhẹ đầu và cười thầm trong lòng.

Mạnh Thiên Chính vừa mới bắt mạch một cái thì sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.

Tề Vô Hối sửng sốt mà nghi ngờ hỏi: “Chưởng môn sư huynh, thế nào rồi?”

“Luyện Khí tứ phẩm!”

“Điều này sao có thể được? Chỉ trong bốn ngày ngắn ngủi vậy mà từ một người không có chút tu vi nào đã đột phá đến tận Luyện Khí tứ phẩm ư?”

Trên mặt Mạnh Thiên Chính cũng tràn đầy vẻ không thể tin nổi, sắc mặt Tề Vô Hối thì càng thêm tái nhợt.

Lúc trước tại đại điện hắn đã cùng Dương Vô Địch đánh một trận thừa sống thiếu chết mới tranh được một vị đệ tử trời sinh thần cốt, nhưng bây giờ hắn cũng mới chỉ cảm nhận được linh khí, vậy mà người không ai muốn như Lâm Thanh Trúc lại đột phá đến Luyện Khí tứ phẩm.

“Không thể nào ! Để cho ta xem...” Tề Vô Hối không cách nào tin đây là sự thật mà lập tức kiểm tra một chút, sau đó vẻ mặt hắn ngay lập tức trở nên xám xịt.

“Đây là...”

“Không, đây không phải là sự thực, ta nhất định là đang nằm mơ.”

Tề Vô Hối không thể tin được mà nhìn Lâm Thanh Trúc đang đứng trước mặt, trong lòng hắn tức giận không thôi.

Mấy ngày qua bởi vì hắn giành được vị đệ tử thiên tài trời sinh thần cốt kia mà đã vô cùng đắc ý, trước mặt các mạch thủ toạ hắn đều dương dương tự đắc.

Thế nhưng Tề Vô Hối thật sự không nghĩ tới, hôm nay đến Tử Hà phong một chuyến lại bị Diệp Thu tát thẳng một cái vào mặt.

Người mà hắn đã từng hết sức xem thường vậy mà lại dạy ra một vị đệ tử còn lợi hại hơn cả hắn. Đây là điều mà Tề Vô Hối không thể chấp nhận nổi!

"Tề sư bá có vấn đề gì sao?" Lâm Thanh Trúc cười lạnh trong lòng và mang ý vị thâm trường nhìn xem Tề Vô Hối hỏi.

Không biết vì điều gì mà khi nhìn thấy hắn có biểu hiện như ăn phân thì trong lòng nàng có cảm giác đại thù đã báo.

Quá thoải mái!

Trong lòng Lâm Thanh Trúc thầm mắng.

"Hừ, đồ mắt chó coi thường người khác, ngươi nào biết rõ sư tôn ta đã làm điều gì cho ta chứ."

"Còn tốt trước đây ngươi không có tuyển chọn ta, nếu không ta làm sao có thể bái sư tôn làm sư phụ và đạt được những tiên đan diệu dược mà biết bao nhiêu người tha thiết mơ ước nhưng không được kia."

"Sư tôn ta có năng lực như thế nào thì đám phàm phu tục tử các ngươi có thể nhìn thấy được sao ?"

"Đến bây giờ, ta rốt cuộc đã minh bạch, trước đây khi ly khai khỏi đại điện vì sao sư tôn đối mặt với việc bị nhiều người nhục nhã như vậy nhưng vẫn còn có thể bảo trì bộ dáng nước chảy mây trôi. Đây mới chính là tâm thái của một cao nhân nên có."

Trong nội tâm Lâm Thanh Trúc rất rõ ràng, nàng sở dĩ tu luyện nhanh như vậy hoàn toàn là nhờ dược hiệu của Thần Tủy đan.

Sau khi thức tỉnh thần cốt dược hiệu cũng không hề được hấp thụ hoàn toàn. Vì dù sao nó cũng là cực phẩm linh đan, thế gian chỉ có Tiên phẩm linh đan mới có thể so sánh được.

Cho dù là Tề Vô Hối đứng đầu một mạch nhưng trong tay cũng không có nổi một viên, chớ nói chi là cho đệ tử của hắn. Mà Diệp Thu thì lại thoải mái lấy ra, hơn nữa còn cho nàng dùng.

Đây chính là sự chênh lệch giữa bọn họ!

Lúc này trong lòng Tề Vô Hối tức giận không thôi, nhưng gặp Mạnh Thiên Chính ở đây nên hắn cũng không dám phát tác. Hắn đưa ánh mắt băng lãnh nhìn xem Lâm Thanh Trúc như đang nói.

"Ngươi chờ đó cho ta, hai sư đồ các ngươi chỉ là những kẻ phế vật, coi như gặp phải vận khí cứt chó thì cũng không cải biến được nổi địa vị của các ngươi tại Bổ Thiên Giáo đâu."

Tề Vô Hối tức giận nhưng Mạnh Thiên Chính nhiều hơn là sự kinh ngạc.

"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Chẳng lẽ Diệp sư đệ cũng không phải giống như ngoại giới đã nói chỉ là một người tầm thường?"

"Ừm. . . Việc này còn phải chờ xem."

Ngoài nghi hoặc ra thì Mạnh Thiên Chính còn có sự mừng rỡ mà quay đầu nhìn thoáng qua Tề Vô Hối. Trong lòng của ông ta rất rõ ràng Tề Vô Hối có thành kiến rất lớn đối với Tử Hà Phong. Bởi vì Tàng Kiếm phong và Tử Hà phong đời trước liền kết ân oán với nhau.

Trước đây lúc Huyền Thiên Chân Nhân còn tại thế thì Tề Vô Hối còn không dám trắng trợn đối phó Tử Hà phong. Nhưng sau khi Huyền Thiên Chân Nhân đi về cõi tiên thì Tề Vô Hối dần dần bắt đầu hiển lộ địch ý đối với Tử Hà phong và một mực nhằm vào Diệp Thu.

Nhưng còn tốt là Diệp Thu đối với chuyện này chưa từng có bất kỳ sự để tâm nào, bởi vậy đến một cơ hội gây khó dễ mà Tề Vô Hối cũng không có.

Bây giờ khi nhìn thấy Lâm Thanh Trúc biểu hiện ra thiên phú kinh người như vậy thì Mạnh Thiên Chính liền rõ ràng trong lòng cuộc tranh đấu giữa Tử Hà phong và Tàng Kiếm phong cũng sắp bắt đầu.

Dù sao thân phận của Lâm Thanh Trúc chính là đại đệ tử của Tử Hà Phong. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì nàng khẳng định chính là người thừa kế tương lai của Tử Hà Phong.

Lại thêm cái thiên phú kinh người này của nàng thì Tề Vô Hối làm sao có thể ngồi yên được.

Nếu như lại để cho Tử Hà phong xuất hiện một cường giả như Huyền Thiên Chân Nhân, vậy Tàng Kiếm phong của Tề Vô Hối làm thế nào đè ép nổi Tử Hà phong.

Mạnh Thiên Chính vừa liếc mắt liền thấy được ngọn ngành trong này. Nhưng ông ta rất tình nguyện trông thấy loại tràng cảnh đó vì chỉ có đấu tranh thì mới có phát triển.

Đệ tử của hai mạch tranh đấu, hiển lộ thần thông, cuối cùng bên được lợi ích nhất khẳng định thuộc về tông môn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK