Không biết qua bao lâu Triệu Uyển Nhi mới trằn trọc tỉnh dậy. Tu vi nàng lúc này đã thành công đạt đến Huyền Chỉ nhất phẩm.
Đồng thời dung hợp luyện ngục chi hỏa của Luyện Ngục Cự Viên, thành công luyện ra được thần cốt thuộc về nàng.
Sức mạnh của bảo cốt vẫn chưa được nàng hấp thu hoàn toàn. Thời gian sau nàng chỉ cần chuyển hoá sức mạnh bảo cốt thành năng lượng tự thân thì liền có thể gia tăng tu vi.
Đây chính là sức mạnh cường đại của bảo cốt, đặc biệt lại là một khối di chủng bảo cốt của Thần Tàng ngũ cảnh. Sức mạnh của nó đủ để ngươi tu luyện tới Thần Tàng ngũ cảnh.
Bởi vậy bảo cốt trong Đại Hoang giống như là tiên đan diệu dược, vô cùng trân quý.
Đây cũng là lí do trước đó nhiều người muốn giành lấy bảo cốt như vậy.
Một lát sau, Triệu Uyển Nhi chậm rãi mở mắt, lúc này nàng đó khó che giấu được sự vui mừng trong lòng.
Vừa mở mắt đã thấy Diệp Thu ngồi phía trước, nàng kích động muốn tiến đến ôm. Chợt có luồng gió lạnh thổi tới khiến nàng run rẩy.
Cúi xuống xem xét chưa đầy một giây, khuôn mặt nàng bỗng đỏ ửng lên.
Nàng vội vàng khoác áo bào đỏ dưới đất lên, chắn lại khung cảnh trắng nõn như ngọc.
"A..."
"Xấu hổ chết mất..."
"Cũng không biết vừa rồi sư tôn có trông thấy gì không, a a... Ta muốn chết quá."
Xấu hổ cùng cực, Triệu Uyển Nhi hận không thể mau chóng tìm một cái lỗ chui vào.
"Sư... Sư tôn?"
Triệu Uyển Nhi thẹn thùng kêu lên.
"Ừm, ta không thấy gì cả."
Diệp Thu thản nhiên nói, càng nói lại khiến Triệu Uyển Nhi càng đỏ mặt.
Không nhìn thấy thì sẽ không cố ý nhấn mạnh.
"Hu hu... Về sau ta gặp ngài như thế nào đây?"
Triệu Uyển Nhi có ý muốn tự sát, thân là công chúa vương triều, nàng từ trước đến nay đều làm việc cẩn trọng, cử chỉ ưu nhã, chính là khí chất quý tộc đã khắc tận sâu vào bên trong. Nàng không nghĩ tới hôm nay bản thân lại làm vậy trước mặt sư tôn.
Hình tượng của ta trong lòng sư tôn nhất định đã rơi xuống đáy vực rồi!
Chủ yếu là lửa đốt khi tu luyện quá nóng khiến cho nàng bất tri bất giác cởi hết y phục, chỉ để lại một mảnh áo trong.
Mồ hôi tăng càng nhiều, y phục dán chặt vào cơ thể làm áo mỏng càng giống như trong suốt.
Sư tôn đều nhìn thấy hết rồi, về sau ta còn mặt mũi nào gặp sư tôn nữa.
Diệp Thu quay người sang chỗ khác, tầm mắt liếc trộm sang đôi chân dài trắng nõn lộ ra của nàng mà nuốt một ngụm nước bọt.
"Đồ nhi, ngươi đã hấp thụ Cự Viên bảo cốt cũng như dung hợp với nó, tạo ra thần cốt chỉ thuộc về bản thân."
"Kể từ hôm nay, ngươi chính thức bước vào hành trình tu tiên."
"Ngươi chỉ vừa mới bước vào hành trình tu tiên nên khả năng chưa đủ kiến thức tu luyện."
"Vừa khéo sư tỷ của ngươi đi săn chưa về nên nhân dịp này vi sư sẽ giảng giải cho ngươi biết."
Đôi mắt Triệu Uyển Nhi khẽ động, ngẩng đầu phát hiện Diệp Thu không biểu lộ cảm xúc dị thường nào mà lại vô cùng lạnh nhạt. Bỗng nhiên nàng có cảm giác mất mát kỳ lạ, mà trong lòng càng trở nên hiếu kì.
Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ sư tôn không thích nữ nhân sao?
Vừa rồi ta đều cởi hết ra mà ngài lại không có phản ứng gì.
Chẳng lẽ nhan sắc của ta còn chưa đủ để hấp dẫn sư tôn ư?
"A, ta đang suy nghĩ gì vậy? Đó là sư tôn của ta mà!"
Triệu Uyển Nhi lắc đầu cố gắng áp chế ý nghĩ tà ma trong lòng rồi cuối cùng cũng bình tâm lại.
"Vâng, sư tôn cứ nói, Uyển Nhi xin nghe."
Triệu Uyển Nhi ưu nhã lấy áo bào đỏ choàng lên cơ thể, nhưng lại cố ý lộ ra ngoài đôi chân thon dài, khiến cho đạo tâm của Diệp Thu càng trở nên bất ổn.
Nha đầu này... Tâm thuật bất chính, muốn hại vi sư đây mà!
"Hít..." Diệp Thu khẽ hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Chúng ta là người tu đạo, lấy Luyện khí cảnh là nhập môn, tiến vào Huyền Chỉ cảnh là nhập vi. Chỉ khi đạt tới cảnh giới này thì mới có thể học tập chút tiên pháp mạnh hơn."
"Cảnh giới bây giờ của ngươi là Huyền Chỉ nhất phẩm. Huyền Chỉ có chín phẩm, mỗi phẩm là 1 tiểu cảnh giới, sau đó sẽ là Thiên Tướng cảnh.”
“Thiên Tướng cảnh có tên khác là Thông Huyền cảnh. Khi đạt tới cảnh giới này tức là ngươi đã tự khống chế được khí tức của bản thân, đạt tới trạng thái lô hoả thuần thanh. Có thể cảm nhận rõ khí tức biến động cách đây vài dặm, ngũ thức minh mẫn, nhìn thấu tứ phương. Cảnh giới này cũng được chia thành chín tiểu cảnh."
Triệu Uyển Nhi nghe mà vô cùng chăm chú. Mặc dù ở trong Hoàng gia nhưng nàng từ nhỏ đã bị xem như công cụ liên hôn, nên vốn không có cơ hội học những kiến thức này. Đa số đều được nghe người khác nói nhưng có điều cũng không quá tỉ mỉ.
"Phía trên Thiên Tướng chính là Vô Cự cảnh."
"Vô Cự cảnh có ý nghĩa giống như tên gọi, nghĩa là không có cự ly."
"Không có cự ly tức là có thể di chuyển đến khoảng cách vô cùng xa trong chớp mắt, và cũng có thể đánh tới từ khoảng cách xa, vượt qua cả thời gian và không gian cực xa."
"Đây là một kiểu trật tự phép tắc. Đến khi ngươi đạt tới cảnh giới này thì sẽ hiểu. Hiện giờ ta nói với ngươi những thứ này vẫn là quá sớm."
"Vô Cự cảnh cũng được phân thành chín tiểu cảnh giống như ba cảnh giới trước."
"Cảnh giới phía sau là Thần Tàng cảnh, khác biệt với tất cả cảnh giới phía trước, vì tại cảnh giới này chỉ có năm tiểu cảnh, bởi vậy nó còn có tên là Thần Tàng ngũ cảnh."
"Trong ngũ tạng là tâm, can, tỳ, phổi, thận có năm Mệnh Tuyền, thần vận ẩn trong thân, từ xưa đã có tên gọi là Thần Tàng."
"Đạt tới Thần Tàng cảnh thì liền có thể khắc chế khí tức, trở về ý nghĩa nguyên bản."
"Khí lực và tài năng giấu trong tâm chứ không hiện ra ngoài, Thần Tàng nội liễm, bồi dưỡng tinh thần."
"Hiện giờ vi sư đang ở cảnh giới này."