"Được rồi! Có gì thì trên đường đi hẵn nói!" Nhìn lên sắc trời và thấy màn đêm chuẩn bị kéo tới, Diệp Thu xem ra đêm nay phải đóng quân bên ngoài nên nói.
"Vâng, sư tôn lên xe đi, bên ngoài gió lớn." Triệu Uyển Nhi chỉ vào xe ngựa màu đỏ sau lưng và mời Diệp Thu ngồi lên, Diệp Thu cũng không có khách khí mà đáp ứng.
Không thể không nói khung xe của công chúa toát lên môt vẻ hào hoa, còn thoải mái hơn so với gian nhà gỗ nhỏ của Diệp Thu.
Ba người ngồi bên trong lại không chật chội chút nào.
Tiểu Linh ở ngoài đánh xe và xe ngựa một lần nữa di chuyển.
Thẳng đến khi màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, đoàn người của Diệp Thu cũng dừng lại ven hồ.
Sau khi dựng trại và dàn xếp xong xuôi, Diệp Thu gọi Triệu Uyển Nhi đến bàn giao.
"Đồ nhi, sư tỷ của ngươi ra ngoài đi săn, thừa dịp thời gian còn lại vi sư sẽ chỉ dạy ngươi tu hành."
"Vâng!"
Triệu Uyển Nhi đoan trang ngồi đối diện Diệp Thu, trông thấy gương mặt anh tuấn của hắn khiến cho nàng hơi đỏ mặt và có chút căng thẳng.
Có điều vừa nghĩ tới việc mình cũng có thể tu luyện thì nàng liền cảm thấy vui vẻ.
Diệp Thu nói: "Trước hết vi sư sẽ giúp ngươi tăng thêm tư chất. Đây là bảo cốt của Luyện Ngục Cự Viên mà vi sư đã lấy được lúc trước, nó có thuộc tính hoả. Hôm nay vi sư sẽ để cho ngươi hấp thu khối bảo cốt này."
"A…" Triệu Uyển Nhi lập tức giật mình khi nhìn xem khối bảo cốt trong tay Diệp Thu.
Đây không phải là bảo cốt của con Thái Cổ Di Chủng là Thần Tàng ngũ cảnh trước đây sao?
Sư tôn đã mất rất nhiều sức lực mới giành được nó thì sao có thể đưa bảo cốt cho mình hấp thu được?
Trước đó khi nghe Lâm Thanh Trúc nói sư tôn đối xử rất tốt với đồ đệ thì Triệu Uyển Nhi còn có chút bán tín bán nghi, nhưng hiện giờ nàng cuối cùng cũng đã tin.
Như vậy cũng quá hào phóng đi!
Bảo cốt mà nói đưa liền đưa sao?
Nàng nào biết thời điểm Diệp Thu giành được bảo cốt thì đã muốn đưa cho Lâm Thanh Trúc hấp thu. Có điều khối Huyền băng Cốt trong người nàng lại xung khắc với bảo cốt này cho nên nàng sẽ không thể hấp thu.
Nếu như cưỡng ép Lâm Thanh Trúc phải hấp thu thì e rằng sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả của thần cốt. Do đó Diệp Thu vẫn luôn giữ khối bảo cốt này bên người và không biết nên xử lý ra sao.
Tự hấp thu ư?
Quá lãng phí!
Hay là không hấp thu? Nhưng để đó mãi cũng không được!
Vừa khéo Diệp Thu lại thu nhận Triệu Uyển Nhi làm đồ đệ, cuối cùng hắn cũng biết phải xử lý bảo cốt này như thế nào.
"Sư tôn, ngài không nói đùa chứ? Đây là bảo cốt còn sót lại của Thần Tàng ngũ cảnh mà ngài lại tặng cho đệ tử thật sao?" Triệu Uyển Nhi khó tin mà hỏi ra, nàng cảm thấy Diệp Thu chỉ đang khảo nghiệm mình mà thôi.
Chỉ thấy Diệp Thu mang ngữ khí bình thản, nói:
"Bảo cốt thì cũng chỉ có thể sinh ra giá trị ở đúng chỗ. Nếu như nó không có giá trị gì thì cũng chỉ là một cục xương bỏ đi."
"Ngươi cứ việc hấp thu nó là được, không cần thương tiếc cho ta. Ngươi đã chọn ta để bái sư thì vi sư tuyệt đối sẽ không tàng tư với ngươi."
Nghe vậy mà nội tâm Triệu Uyển Nhi hết sức cảm động, nàng càng thêm khẳng định bản thân đã không bái sư nhầm người.
"Tạ ơn sư tôn!" Nàng lập tức không từ chối mà tiếp nhận bảo cốt rồi làm theo phương pháp hấp thụ bảo cốt mà Diệp Thu dạy nàng.
Không đến một lát, trong cơ thể Triệu Uyển Nhi giống như nổi lên một ngọn lửa lớn, toàn thân nàng trở nên khô nóng, nóng đến mức nàng phải cởi bỏ chiếc áo bào đỏ trên người cho mát.
Vóc dáng hoàn mỹ của Triệu Uyển Nhi lập tức hiện ra trước mắt khiến cho ánh mắt Diệp Thu run lên.
Mồ hôi chảy qua da thịt trắng nõn của nàng toả ra một hương thơm nhàn nhạt, hormone của Diệp Thu lập tức tăng vọt.
"Trời ạ, dạy một đồ đệ mà suýt chút nữa khiến lão tử đạo tâm bất ổn rồi!" Trong lòng Diệp Thu thầm mắng bản thân và cố gắng không nhìn nàng nữa, nhưng hắn lại không kìm được mà liếc qua vài lần.
Lúc này Triệu Uyển Nhi vẫn đang thấy cả người nóng như thiêu đốt, y phục cứ cởi ra lần lượt mà vẫn cảm thấy nóng.
Khi nàng vừa định cởi nốt mảnh y phục cuối cùng thì đột nhiên nhớ tới sư tôn vẫn ở đây nên nàng lập tức dừng lại.
Thế nhưng điều này đã làm Diệp Thu thất vọng.
Ài, còn thiếu một chút thôi mà!
Thiếu chút nữa thôi!
Triệu Uyển Nhi bình tâm lại và bắt đầu hấp thu bảo cốt. Một lát sau, một khối Hỏa Diễm Thần Cốt chậm rãi đản sinh bên trong phù hải của nàng.
Sau khi bảo cốt của thái cổ di chủng được nàng hấp thụ, kết hợp với huyết thống nguyên bản trong người nàng mà một lần nữa hoá thành thần cốt.
Triệu Uyển Nhi vốn có huyết mạch Hoàng tộc, huyết thống này đương nhiên rất cao quý, sau khi hấp thụ bảo cốt thì cũng tương đương với việc dung nhập bảo cốt vào trong cơ thể. Hai loại kết hợp tạo ra một loại thần cốt mới.
Nhìn từ góc độ phẩm cấp có vẻ cũng không yếu hơn Huyền Băng Cốt của Lâm Thanh Trúc.
Thần cốt vừa xuất hiện thì trên mặt Diệp Thu lập tức lộ ra ý cười.
"Ưm..."
Một tiếng rên nhẹ vang lên, Triệu Uyển Nhi có vẻ như đang hết sức thống khổ. Khí tức của Hỏa diễm thần cốt bắt đầu lan ra khắp thân thể nàng, để nàng cảm thấy toàn thân ngứa ngáy một cách kỳ lạ mà không ngừng lại được.
Nàng vừa không xem chừng thì xuân quang chợt hiện.
"Ấy..."
"Ta hình như đã nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy!"
"Đạo tâm ta bất ổn rồi!"