Mục lục
Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư - Dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sư tôn, khi nào chúng ta xuất phát?” Sau khi nghịch chiếc ngọc trữ vật mà Diệp Thu tặng một lúc, Lâm Thanh Trúc cẩn thận treo nó ở bên hông và hỏi.

Diệp Thu không trả lời mà nhìn về hướng các đỉnh núi khác.

Bỗng nhiên có vô số vệt ánh sáng từ các mạch bay ra chi chít một mảng lớn.

Diệp Thu cười nhạt một tiếng rồi nói: “Đi thôi!”

Lần này hầu như tất cả bảy mạch đều phái ra một lượng lớn đệ tử xuống núi, và tất cả đều do các thủ tọa đích thân dẫn đầu, ngay cả Tử Hà phong cũng được phái đi toàn bộ.

Mặc dù Tử Hà phong chỉ có hai người, nhưng dùng từ toàn bộ này để cho người ta cảm giác là nơi này có rất nhiều người.

Hành động tiêu diệt toàn bộ hung thú lần này thì các thánh địa lớn đều ra tay, đây giống như là một hiện trường của một cuộc đụng độ quy mô lớn giữa các thánh địa vậy.

Diệp Thu tiện tay gọi ra một thanh trường kiếm và khẽ hô: “Đi!”

Hắn không dùng Vân Tiêu tiên kiếm, bởi vì thanh tiên kiếm này quá doạ người và cũng có cảm giác quá mức kiêu căng, không phù hợp với tính cách của hắn. Mà hắn vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.

Lâm Thanh Trúc cũng lên tiếng gọi ra Tử Hà kiếm, và nàng cũng học theo dáng vẻ của Diệp Thu mà ngự kiếm đuổi theo hắn.

Mấy ngày vừa rồi Diệp Thu cũng đã dạy Ngự Kiếm Thuật cho Lâm Thanh Trúc, khả năng học hỏi của nàng rất cao nên chẳng mấy chốc đã học được. Lâm Thanh Trúc không giống với Diệp Thu học mất một năm trời mới đại thành.

Hơn mười phút sau, trên cánh đồng hoang rộng hàng trăm dặm, có hai bóng người từ không trung chậm rãi đáp xuống.

Mặt đất đầy những đống đổ nát và phế tích, trấn nhỏ Hoang Nguyên từng phồn hoa một thời bây giờ đã bị hung thú san thành bình địa.

Dấu vết khói lửa còn chưa tan hết và trên mặt đất xương cốt thi thể chất thành núi.

Nhìn thấy cảnh này mà Lâm Thanh Trúc lập tức cảm thấy khó chịu buồn nôn, suýt chút nữa thì nàng đã không nhịn được mà nôn ra.

“Xem ra lần này hung thú bạo động đúng là tạo thành ảnh hưởng rất lớn.”

“Một cái trấn nhỏ cứ như vậy mà bị huỷ đi, là do có ai đó cản trở hay là có nguyên nhân khác?”

Trong lòng Diệp Thu thầm nghĩ, đây là Đông Hoang và còn là địa bàn của nhân loại, ngay dưới sự quản lý của các đại thánh địa và các vương triều mà lại có thể xảy ra loại chuyện như vậy thật sự có chút không thể tưởng tượng nổi.

Lộp bộp, lộp bộp, lộp bộp,…

Đằng sau truyền đến mấy tiếng bước chân, Lâm Thanh Trúc quay đầu nhìn và thấy bên trên phế tích phía sau bỗng nhiên xuất hiện một đám người.

Dẫn đầu là một nam tử mặc áo bào màu xanh, cả khuôn mặt tràn đầy vẻ ngạo mạn.

“Chậc chậc, thảm quá, thật sự là quá thảm! Tất cả đều chết hết rồi!”

“Aizzz, đáng tiếc một tiểu mỹ nhân xinh đẹp như hoa như ngọc thế này lại không được bản công tử yêu chiều nâng niu mà lại bị chết dưới chân hung thú.”

Tiêu Dật đi đến trước một thi thể nữ nhân và táy máy dùng cây gậy trong tay lật lật quần áo của thi thể, đồng thời còn tỏ vẻ cực kỳ đáng tiếc.

“Thiếu gia, người nhìn kìa, không phải bên kia còn có một tiểu mỹ nhân sao?” Tiêu Dật còn đang vì thi thể nữ nhân trên mặt đất này mà cảm thấy tiếc hận thì tên sai vặt sau lưng hắn đột nhiên chỉ về phía Lâm Thanh Trúc nói.

Nghe vậy thì Tiêu Dật liền ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt hắn chính là hình ảnh vạt áo trắng tung bay của Lâm Thanh Trúc, ngay lập tức hắn dã bị bóng dáng xinh đẹp lạnh lùng của nàng hấp dẫn.

Tiêu Dật chính là đệ tử dòng chính của Tiêu gia thuộc Ly Dương Cổ Tộc, bởi vậy hắn có thân phận rất cao quý và đã gặp qua không ít mỹ nhân. Nhưng hắn chưa từng gặp qua người nào có khí chất nữ thần lạnh lùng như Lâm Thanh Trúc nên lập tức cảm thấy hứng thú.

“Ừm, thật là thú vị! Không ngờ được ở cái cổ trấn Hoang Nguyên nho nhỏ này mà lại có thể gặp được một vị mỹ nhân tuyệt thế như vậy! Xem ra vận may của bản công tử vẫn chưa hết!” Tiêu Dật ngả ngớn nói ra, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên và thong thả đi tới.

“Chào tiên tử, tại hạ là Tiêu Dật của Tiêu gia thuộc Ly Dương Cổ Tộc, mạn phép được hỏi tôn tính đại danh của tiên tử. Có thể cho ta làm quen một chút được không?”

Lâm Thanh Trúc nhíu mày và cảm thấy buồn nôn mà lạnh lùng nói: “Cút!”

Bởi vì tất cả hành động vừa rồi của đối phương nàng đều nhìn thấy hết. Ban đầu nàng còn tưởng rằng tất cả những nam nhân tuấn tú đẹp trai trên đời này đều sẽ giống như sư tôn của mình luôn khiêm tốn, lương thiện, chính trực. Bây giờ xem ra hoàn toàn không phải như vậy.

Tất cả hành vi của đối phương đều khiến nàng cảm thấy chán ghét, buồn nôn, thật đúng là một tên súc sinh.

Lâm Thanh Trúc vừa lạnh lùng nói ra một từ ‘cút’ thì Tiêu Dật lập tức nhíu mày, sắc mặt trở nên u ám.

Nhiều năm như vậy Lâm Thanh Trúc là người đầu tiên dám nói chuyện như thế với hắn.

Nhưng mà Tiêu Dật đột nhiên lại có chút tán thưởng, vì hắn thích cảm giác bị cự tuyêt này, nó làm cho khát vọng chinh phục của hắn trở nên mãnh liệt hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK