Mục lục
Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư - Dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Diệp sư thúc đáng sợ như vậy sao?” Liễu Như Yên mang ngữ khí run rẩy nói.

Trong lòng các nàng Diệp sư thúc lúc nào cũng nhẹ nhàng tao nhã, không ngờ tới hắn còn có một mặt bá đạo như vậy, thật là khiến cho các nàng quá ngạc nhiên.

“Xem ra tất cả tin đồn đều là giả! Vị sư thúc này của chúng ta không phải là một kẻ vô dụng như trong truyền thuyết, mà là một vị cường giả chân chính!”

“Quá bá đạo! Uy lực của kiếm thức lại có thể mạnh như vậy sao?”

“Tử Hà phong có kiếm thức lợi hại như vậy từ bao giờ?”

Đám người không khỏi tò mò, Minh Nguyệt cũng nhíu mày, trong lòng nàng cũng có rất nhiều câu hỏi.

Nhưng mà đây cũng không phải là lúc để nghĩ đến mấy chuyện này, vì Cự Viên phía dưới đã sắp thoát khỏi vòng vây.

Minh Nguyệt không hề do dự mà ngay lập tức đánh xuống một chưởng.

“Ngươi chạy đi đâu?”

Sức mạnh của Thần Tàng ngũ cảnh trong nháy mắt đã bộc phát, trong chốc lát tất cả mọi người có mặt ở đây đều bị khiếp sợ lần nữa.

Ai có thể ngờ được một mỹ nhân nhìn qua yếu ớt như vậy cũng là một vị cao thủ Thần Tàng ngũ cảnh.

“Đi!”

Khung cảnh trong nháy mắt hỗn loạn cả lên, lợi dụng dịp này mà hai tên lão giả vừa rồi bị Diệp Thu trọng thương đã mang Lâm Phong rời đi.

Diệp Thu cũng không đuổi theo mà quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Thanh Trúc, nói: “Ngươi đứng đây chờ và đừng nhúc nhích, ta đi một chút rồi về ngay!”

“Vâng…” Lâm Thanh Trúc không dám động đậy mà chỉ có thể đứng sau Liễu Như Yên, vì cảnh tượng bây giờ thực sự quá hỗn loạn.

Nếu không cẩn thận một chút thôi là sẽ bị tập kích, mà những tiểu tu sĩ như nàng chỉ có thể làm gánh nặng cho người khác.

Diệp Thu hạ xuống và đi thẳng đến chỗ Cự Viên.

“Gràoooooo…”

Cự Viên bị nhiều người như vậy vây đánh thì vô cùng tức giận, nó gầm lên một tiếng đầy giận dữ.

“Ha ha ha, bảo cốt này là của ta!” Một tên lão giả mặc đạo bào màu xám cười to nói ra, đồng thời thanh đao nhuốm máu trong tay ông ta cũng chém về phía Cự Viên.

Người này là trưởng lão của thánh địa Bất Lão sơn, tu vi cũng là Thần Tàng ngũ cảnh, hơn nữa còn nhận ra Minh Nguyệt.

Một chưởng của Minh Nguyệt không có tác dụng gì, vì lực phòng ngự của Cự Viên quá mức kinh người, khó mà tạo thành đả kích trí mạng đối với nó.

“Chết tiệt! Không thể để cho lão già này lấy đi bảo cốt được!” Trong lòng Minh Nguyệt cuống lên, khi nhìn lại thì phát hiện Diệp Thu đã đến trước mặt.

Nàng vừa mới định nói gì đó thì Diệp Thu đã tiến lên một bước.

“Bảo cốt này sợ là ngươi không cầm đi được!” Diệp Thu lạnh lùng cười nói, tay phải của hắn nhẹ nhàng khẽ động, một cỗ kiếm khí ngưng tụ trong tay và đột ngột chém về phía Cự Viên.

“Không ổn! Ngăn hắn lại!” Lý Trường Không giật mình, vì hiện tại Cự Viên đang bị mấy vị cao thủ Thần Tàng ngũ cảnh chế trụ, nên khi hắn thấy Diệp Thu thừa dịp này ra tay và sắp lấy đi bảo cốt thì lập tức hét lớn.

Trong nháy mắt đã có một người từ bên cạnh Lý Trường Không lao ra muốn ngăn cản Diệp Thu, nhưng không ngờ Diệp Thu đã nhanh chóng né được mà tránh thoát một kích, sau đó một kiếm kia chính xác chém vào trên thân Cự Viên.

“Gràoooooo…”

Dưới cơn đau kịch liệt, Cự Viên gào thét điên cuồng, toàn thân nó bắt đầu mất đi sức lực và máu phun ồ ạt.

Trước đó Cự Viên đã bị thương nặng cho nên tất cả mọi người đều đứng ngồi không yên, trong nháy mắt cả đám đã đồng loạt ra tay để lấy đi bảo cốt. Nhưng không ai ngờ tới Diêp Thu đã lặng lẽ tới đâm một kiếm vào cơ thể của Cự Viên và lấy đi bảo cốt.

“Chết tiệt!” Lý Trường Không giận dữ mắng một tiếng, ánh mắt ông ta nhanh chóng xoay chuyển và nghĩ đến việc thừa dịp Diệp Thu không để ý mà đánh lén hắn.

Lý Trường Không vừa định ra tay thì đột nhiên phát hiện khí tức của Minh Nguyệt đã trói chặt lấy mình.

“Hai người này là cùng một đội...” Lý Trường Không lập tức hiểu rõ nên việc đánh lén Diệp Thu là chuyện không thể nào.

Với lại lấy sức mạnh kinh khủng mà Diệp Thu vừa mới phát ra để phán đoán thì thực lực của hắn có khi còn cao hơn cả ông ta. Nếu như đánh nhau thật thì chắc chắn ông ta sẽ chịu thiệt thòi, vậy nên ông ta chỉ có thể từ bỏ.

"Người này rốt cuộc là ai?"

Tất cả mọi người đều chất vấn bóng người áo trắng trên không trung.

Nhưng không ai dám tiến tới đoạt bảo cốt dưới kiếm thế khủng bố của hắn.

Đám đông vô cùng nghi hoặc.

Người này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Trông còn trẻ như vậy mà đã là cường giả Thần Tàng ngũ cảnh rồi ư?

Nếu cho hắn thêm vài năm nữa thì có phải sẽ trở thành Giáo Chủ cảnh hay không?

Giáo chủ cảnh chính là cấp bậc bá chủ một phương. Cho dù là nhân vật khủng nhất của vương triều thì cũng chưa chắc có thể chạm tới.

"Ta biết rõ hắn! Người này chính là vị sư thúc trẻ tuổi nhất Bổ Thiên giáo, thủ toạ Tử Hà Phong, Diệp Thu!" Lúc này có người nói ra.

Người này cũng là đệ tử của Bổ Thiên giáo, cho nên vừa nhìn đã nhận ra Diệp Thu.

"Cái gì?!!"

"Hắn là thủ toạ của Tử Hà Phong sao?"

Đám người liền sửng sốt, nhưng sau khi nghe Diệp Thu xuất thân từ Bổ Thiên giáo thì cũng không còn cảm thấy kinh ngạc nữa. Bởi vì cũng chỉ có Bổ Thiên giáo là tiên gia chính thống từ thời viễn cổ tới nay nên mới có thể xuất hiện dạng người vô cùng xuất chúng như thế.

"Quá mạnh! Một kiếm đánh trọng thương hai tên cường giả Thần Tàng ngũ cảnh, sau đó lại dứt khoát chiếm lấy bảo cốt."

"Sức chiến đấu cỡ này có thể xưng là Thần Tàng ngũ cảnh tuyệt đỉnh!"

Đám người cảm thán không thôi vì những hành động vừa rồi của Diệp Thu khiến cho bọn họ sáng mắt ra và không thể không khiếp sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK