Mục lục
Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư - Dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Thanh Trúc mang vẻ mặt căng thẳng, mắt cũng không chớp mà nhìn xem Diệp Thu nói: “Sư phụ, đệ tử chuẩn bị xong rồi!”

Diệp Thu gật nhẹ đầu và bắt đầu diễn luyện Tử Hà Kiếm Pháp.

Chỉ thấy đoạn trúc kia ở trong tay hắn xoay chuyển một cái, một đạo kiếm hoa xinh đẹp trong nháy mắt nở rộ ra, dưới chân hắn xuất hiện một hoạ tiết hình hoa sen.

Trong chốc lát, Diệp Thu tung người nhảy lên và múa kiếm ngay giữa không trung. Áo trắng của hắn bay bay, phảng phất như Cửu Thiên Kiếm Tiên vậy.

Nơi kiếm khí quét qua thì những cây trúc đều lay động dữ dội rồi bật ngược lại.

Lâm Thanh Trúc nhìn như si như say, vì kiếm pháp huyền ảo bậc này và còn có khí chất bạch y phiêu dật của Diệp Thu quả thực khiến cho người ta không cách nào thoát ra được.

Chẳng mấy chốc Lâm Thanh Trúc đã đắm chìm vào trong đó, thông qua màn diễn luyện kiếm pháp của Diệp Thu mà nàng dần dần nhìn ra được một chút manh mối.

Đột nhiên kiếm chiêu vốn dĩ bình thường không có gì lạ mà trong nháy mắt trở nên hung hãn, sát ý tăng vọt.

Đoạn trúc trong tay Diệp Thu múa ra một chiêu thức kinh khủng và sau đó chém xuống.

Mặt đất đột nhiên xuất hiện một vết nứt!

“Cái này...”

Lâm Thanh Trúc lập tức kinh hãi, nàng hoàn toàn không thể ngờ được bên trong kiếm pháp nhìn như nhẹ nhàng tinh tế này lại ẩn chứa một chiêu thức đáng sợ như vậy.

Rất nhanh sau đó Diệp Thu đã thi triển xong một bộ Tử Hà Kiếm Pháp và từ trên không trung chậm rãi đáp xuống. Đoạn trúc trong tay hắn dựng thẳng sau lưng, thật sự có cảm giác giống như một vị Cửu Thiên Kiếm Tiên.

“Đồ nhi, ngươi nhìn rõ chưa?” Diệp Thu hơi chột dạ hỏi.

Hắn cũng chỉ là mấy hôm trước mới vội vàng nhồi nhét học được.

Bởi vì có Đại Đạo Chi Hoa khiến cho khả năng học hỏi của hắn tăng lên nên hắn học cái gì cũng rất nhanh, chỉ mấy ngày mà hắn đã hiểu hết được sự ảo diệu của Tử Hà Kiếm Pháp.

Cũng không biết là Lâm Thanh Trúc có thể nhìn hiểu được hay không, nếu không hiểu được thì thật là xấu hổ.

Dù sao thì người sư phụ là hắn cũng chỉ vừa mới học được mà vẫn còn đang tự tìm hiểu thêm.

Nhưng điều khiến Diệp Thu bất ngờ chính là Lâm Thanh Trúc nghiêm túc gật nhẹ đầu và vui vẻ nói: “Vâng, sư phụ, đệ tử đã nhìn rõ. Mặc dù sư phụ chỉ biểu diễn một lượt nhưng đệ tử đã nhớ kỹ rồi.”

Diệp Thu hơi kinh ngạc, chẳng lẽ nha đầu này còn có bản lĩnh thấy qua là không thể quên?

Cái này cũng có thể nhớ rõ được sao?

“Ngươi thật sự nhớ kỹ toàn bộ ư?" Diệp Thu không tin tưởng mà hỏi lại.

Lâm Thanh Trúc đắc ý cười nói.

“Hì hì, sư phụ, cái này có gì khó đâu? Đừng có nói là mấy chiêu thức kiếm pháp, cho dù là một bản kinh văn dày cộm thì đệ tử chỉ cần nhìn qua một lượt là đã có thể nhớ được đại ý.”

Hai mắt Diệp Thu liền phát sáng, nha đầu này thật sự có bản lĩnh thấy qua là không thể quên sao? Đúng là ta đã đánh giá thấp nàng rồi! Nhiều ngày như vậy mà ta cũng không hề phát hiện ra!

“Rất tốt! Nếu như ngươi đã thấy rõ thì hãy cầm lấy kiếm phổ này và dựa vào trong đó cùng với màn biểu diễn vừa rồi của ta mà tự luyện tập. Có chỗ nào không hiểu thì có thể đến hỏi ta bất cứ lúc nào.”

Diệp Thu hài lòng mỉm cười và tiếp tục nói:

“Tuy trí nhớ của ngươi không tệ, nhưng đối với kiếm pháp mà nói thì càng coi trọng ngộ tính hơn. Có rất nhiều loại kiếm pháp trên thế gian nhưng dù là dạng kiếm pháp gì thì đều hướng đến một mục tiêu cuối cùng chính là kiếm ý! Chỉ có lĩnh ngộ được kiếm ý thì mới có thể đem kiếm chiêu phát huy ra được sức mạnh chân chính.”

“Để lĩnh ngộ được kiếm ý cũng không phải là một việc đơn giản, kể cả là thiên tài có ngộ tính cực cao cũng phải mất ít nhất một năm, thậm chí là vài năm thì mới có thể làm được.”

“Những người ngộ tính kém cỏi thì có khi là cả đời cũng không lĩnh ngộ được kiếm ý.”

Lâm Thanh Trúc lắng nghe rất nghiêm túc, nghe sư phụ nói đến kiếm ý khó đạt được như vậy mà trong lòng nàng lập tức có mục tiêu.

“Sư phụ yên tâm, đệ tử nhất định sẽ nghiêm túc tu luyện, cố gắng ngộ ra được kiếm ý càng sớm càng tốt.”

“Ừm, ngươi về đi! Vi sư rất yên tâm về ngươi !”

Lâm Thanh Trúc vui vẻ trong lòng và hào hứng ôm kiếm phổ rời đi.

Sư phụ nói rất yên tâm về ta thì có nghĩa là ngài rất hài lòng đối với ta. Xem ra ta đã không làm sư phụ thất vọng rồi.

Truyền thụ xong kiếm pháp thì Diệp Thu quay trở lại đạo trường.

“Hệ thống!”

[Đinh!]

[Ngươi truyền thụ cho đệ tử Tử Hà Kiếm Pháp, kích hoạt hệ thống hoàn trả.]

[Có mở ra hay không?]

“Mở ra!”

[Đinh, chúc mừng túc chủ kích hoạt trả về gấp một trăm lần, thu hoạch được kiếm quyết thần cấp, Thảo Tự Kiếm Quyết.]

“Thảo Tự Kiếm Quyết?”

Diệp Thu hơi ngạc nhiên, vì nghe cái tên này có vẻ như không mạnh lắm.

[Có muốn học tập hay không?]

“Học tập!”

Cùng với câu nói học tập vang lên, một bộ kinh văn màu vàng tràn vào trong đầu Diệp Thu.

Cẩn thận xem xét một chút thif Diệp Thu lập tức hít sâu một hơi.

“Gió thét mưa gào, cỏ cây đều là vũ khí!”

Vừa nhìn thấy điều này thif Diệp Thu ngay lập tức bỏ đi suy nghĩ vừa rồi.

Kiếm pháp này nghe có vẻ không mạnh nhưng trên thực tế uy lực của nó còn đáng sợ hơn những gì Diệp Thu tưởng tượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK