Sau khi về phòng, Cận Tri Thận nhìn Giang Tiêu Tiêu và nở nụ cười lưu manh.
Giang Tiêu Tiêu không kìm được mà rùng mình. “Tiêu Tiêu, chúng ta nên hoàn thành tâm nguyện của mẹ.
Nghe vậy, sắc mặt Giang Tiêu Tiêu tức khắc đỏ bừng.
Tuy hai người bọn họ không phải trẻ con, nhưng Giang Tiêu Tiêu vẫn không quen với việc này. Hiện tại Giang Tiêu Tiêu giống như một con dễ non chờ làm thịt.
Cô nhìn Cận Tri Thận với ánh mắt vô tội, nhưng đâu biết ánh mắt này là sự dụ dỗ trí mạng với đàn ông.
Cận Tri Thận lại càng khó chống cự
Anh đè lên người cô.
Lăn lộn đến khi trời sáng, Cận Tri Thận mới tha cho Giang Tiêu Tiêu.
Giang Tiêu Tiêu mệt đến mức tê liệt, mãi đến hai giờ chiều mới từ từ tỉnh lại.
Cô vừa mở mắt ra đã thấy Cận Tri Thận tươi cười nhìn mình, nghi ngờ hỏi: “Hôm nay anh không phải đi làm à?" “Hôm nay anh ở nhà với em, chuyện công ty giao cho Cố Niệm rồi, dạo này cũng không có việc gì quan trọng.” Cận Tri Thận nhẹ giọng nói.
Hai người bọn họ nằm trên giường thân thiết một lúc rồi mới dậy đi rửa mặt.
Giang Tiêu Tiêu đi đến trước gương, nhìn thấy những dấu hôn trên cô thì trợn tròn mắt.
Thế này... thế này làm sao cô dám ra cửa...
Cận Tri Thận thấy thế, ôm cô từ phía sau và ghé vào tai cô nói khẽ: “Anh muốn cho tất cả mọi người biết em là của anh.”
Giang Tiêu Tiêu không nhịn được mà bật cười, cô đánh một cái lên tay Cận Tri Thận: “Lát nữa xuống dưới nhà bị mẹ thấy thì sẽ nghĩ gì.
Cận Tri Thận không thèm quan tâm, vẫn ôm chặt Giang Tiêu Tiêu không buông tay.
Làm cô không thể tiếp tục làm việc tiếp theo, nhưng lại không lay chuyển được anh nên đành mặc kệ. ở trong phòng tắm chừng một tiếng, hai người họ mới đi ra ngoài.
Trước khi xuống dưới, Giang Tiêu Tiêu cố ý chọn một chiếc áo sơ mi cao cổ, hy vọng có thể che khuất được dấu vết trên cổ. “Dậy rồi đấy à, bữa sáng chuẩn bị xong rồi đây” Bà Cận cười nói.
Cao thủ tình trường như Cận Tri Dực nhìn phát là thấy ngay dấu vết trên cổ mà Giang Tiêu Tiêu cố gắng che giấu “Chị dâu, xem ra hôm qua anh em ra tay không nhẹ nhỉ.” Anh ta không nhịn được trêu chọc.
Vừa dứt lời, anh ta bị một câu của Cận Tri Thận chặn họng: “Ăn sáng."
Cận Tri Thận nói rồi kẹp một miếng thịt vào bát của Cận Tri Dực, trong mắt chứa ý cảnh cáo.
Cận Tri Dực bỗng cảm thấy lạnh gáy, vội vàng cúi đầu ăn cơm, không nói thêm gì nữa.
Bà Cận thấy anh ta như thế cũng cười măng: “Ăn cơm cũng không chặn được miệng con, hôm nay ăn xong thì đi dạo công viên với mẹ, miễn cho ngày nào con cũng nói nhàn rồi không có việc làm.
Nghe vậy, Cận Tri Dực đành phải ngoan ngoãn ăn cơm, ai bảo anh ta là người có địa vị thấp nhất trong nhà.
Khác hẳn với khung cảnh ấm áp của nhà họ Cận, tình cảnh của nhà họ Giang có thể dùng cụm từ gà bay chó sủa để hình dung.
Các công ty trước đó hợp tác với Giang thị đều yêu cầu hủy bỏ hợp đồng.
Dù sao không một ai muốn dính líu gì đến công ty của tội phạm giết người.
Lần này Giang Tiêu Tiêu thật sự đẩy Giang Chấn xuống vực sâu.
Trong khoảng thời gian này, cổ đông của công ty nhao nhao yêu cầu đổi chủ tịch, khiến cho Giang Chấn không dám đến công ty.
Giang Chấn gầy sọp hẳn đi, ngày ngày mày chau mặt ủ, ở nhà đi đi lại lại.
Thẩm Thục Lan không nhịn được, oán trách: “Ông đừng đi tới đi lui nữa, tôi chóng cả mặt sắp hôn mê rồi đây này. Rốt cuộc khi nào cảnh sát mới đi? Ông mau mau nghĩ cách gì đi." “Chuyện của công ty còn chưa đủ làm tôi phiền lòng à? Bà ngừng nghỉ vài ngày không được sao?" Giang Chấn bực bội nói. “Chẳng phải ông là chủ cái nhà này à? Nếu ông không phải chồng tôi thì tôi chẳng thèm nói rồi, đồ bất lực.” Thẩm Thục Lan khó chịu.
Giang Chấn nghe vậy, lửa giận tức khắc bùng lên, nói với vẻ hung tợn: “Nếu không phải vì bà và cái giống tai họa kia thì nhà họ Giang sẽ gặp tai họa này ư? Lần này xảy ra chuyện, các người không một ai trốn thoát được đâu.”
Nghe Giang Chấn nói, Thẩm Thục Lan kinh hãi: “Ông! Ông có ý gì? Ông đang uy hiếp tôi?” “Có phải uy hiếp không bây giờ không quan trọng nữa, tốt nhất là bà có thể liên lạc với Giang Tình Tình, để đồ bất hiếu ấy sớm ngày về tự thú, có thể tổn thất của nhà họ Giang mới giảm bớt."
“Đúng vậy, Giang Chấn, nếu ông thức thời thì tốt nhất mau chóng từ chức, miễn cho mọi người không nể mặt.
Lâm Nguyên ngồi ở chủ tọa nhìn bọn họ bức bách Giang Chấn, trông vô cùng bình tĩnh. Truyện Nữ Phụ
Nếu không chuẩn bị sẵn sàng thì làm sao ông dám tổ chức đại hội cổ đông lần này chứ.
Khi mọi người đang trách cứ Giang Chấn, Lâm Nguyên đứng dậy.
Ông ta ném một tập tài liệu đặt bên tay trên xuống trước mặt Giang Chấn.
"Được rồi mọi người đừng cãi cọ nữa, tôi nhớ trước đây ông cụ Giang có để lại một quy định rằng ai có nhiều cổ phiếu thì có quyền lên tiếng. Hiện tại tôi nắm giữ bốn mươi lăm phần trăm cổ phần của Giang thị, không biết tôi có quyền yêu cầu Chủ tịch Giang nhường chỗ cho không?
Thì ra mấy hôm nay Lâm Nguyên không xuất hiện trong công ty mà âm thầm thu mua rất nhiều cổ phiếu, bây giờ ông ta trở thành cổ đông lớn nhất của Giang thị.
- -------------------
Danh Sách Chương: