Cận Tri Thận gật đầu một cách lạnh nhạt, anh thu dọn giấy tờ trên bàn rồi đứng dậy rời đi.
Tô Uyển Ương thấy thế thì lộ ra vẻ vui mừng, hai người bọn họ lái xe cùng đi đến nhà hàng.
Trên đường đi, Tô Uyển Ương muốn tìm đề tài nói chuyện, bèn hỏi Cận Tri Thận: “Tri Thận, hôm nay anh có việc gì gấp à? Trước khi đi cũng không nói với em một tiếng.”
“Ừ, có việc gấp.” Cận Tri Thận biểu hiện hết sức lạnh nhạt.
Sắc mặt Tô Uyển Ương sầm xuống, chẳng lẽ mình không chiếm được một vị trí nào trong lòng anh ấy ư?
Nhưng dù vậy Tô Uyển Ương vẫn thầm mong đợi, dẫu sao chờ lát nữa ba mẹ hai nhà đều có mặt, Cận Tri Thận cũng không đến mức không nghe lời mẹ của mình đâu nhỉ?
Ô tô nhanh chóng đi đến một nhà hàng. Thoạt nhìn nhà hàng này rất có sang trọng, phong cách trang nhã, hơn nữa muốn đặt phòng riêng thì phải đặt trước nửa tháng.
Vào trong phòng riêng, người nhà họ Tô và nhà họ Cận đều đã đến đủ, bầu không khí trong phòng vui vẻ hòa thuận, cũng không biết hai nhà đang nói chuyện gì.
Vừa nhìn thấy Tô Uyển Ương và Cận Tri Thận bước vào, bà Cận mỉm cười nói: “Vừa mới nhắc đến hai đứa đây, giờ đã đến rồi này, nào nào, mau vào ngồi đi.”
Tô Uyển Ương mỉm cười chào hỏi ba mẹ mình và người nhà họ Cận, Cận Tri Thận cũng làm thế.
Sau khi chào hỏi xong, mọi người cùng ngồi xuống, Tô Uyển Ương cười hỏi: “Bác, mẹ, mọi người vừa nói gì hai bọn con thế ạ?”
Bà Cận cười: “Thì nói chuyện hai nhà chúng ta ngày trước đấy. Bác vẫn nhớ hồi bé con thường chạy đến nhà chúng ta chơi, còn nói là lớn lên nhất định phải lấy Tri Thận nhà chúng ta nữa.”
Nghe vậy, Tô Uyển Ương cúi đầu đầy ngượng ngùng.
Đúng là khi còn nhỏ cô đã nói như vậy, và cô cố gắng nhiều năm cũng chỉ vì để được kết hôn với Cận Tri Thận.
Nghĩ vậy, Tô Uyển Ương không kìm được mà liếc nhìn người đàn ông bên cạnh mình, Cận Tri Thận tỏ ra hờ hững, cũng không nói năng gì.
Bà Tô lên tiếng: “Đúng vậy, chỉ trong chớp mắt mà đã qua nhiều năm như vậy rồi, Tri Thận nhà chị cũng lớn thế này rồi, trở thành một người đàn ông ưu tú rồi. Trước kia tôi đã nói là thằng bé này nhất định sẽ làm nên thành tựu mà, bây giờ quả nhiên là như vậy.”
“Uyển Ương cũng thế mà Vừa hiểu chuyện vừa xinh đẹp, lần trước tôi đi dạo phố với bà Lý, nghe nói con trai nhà ấy còn đang theo đuổi Uyển Ương nữa cơ. Con bé mới về chưa được bao lâu mà đã có không ít người theo đuổi nhỉ?”
“Nào có ạ, bác cứ đùa cháu.” Tô Uyển Ương khiêm tốn.
Quả thật mấy ngày nay có vô số người theo đuổi cô ta, đặc biệt là sau bữa tiệc chào mừng lần trước, nhiều người làm thân với cô ta, tặng quà cho nhà họ Tô, hẹn cô ta đi ăn hay xem phim.
Tuy nhiên Tô Uyển Ương làm sao có thể để mắt đến đám cậu ấm nhà giàu đó được, những người như thế nào xứng được với thân phận của cô ta.
Từ rất lâu trước kia Tô Uyển Ương đã quyết định đời này không phải Cận Tri Thận thì không lấy.
Bà Cận mỉm cười, rồi nhắc đến chuyện hôn nhân của hai người bọn họ.
“Tôi nhìn Uyển Ương trưởng thành, con bé và Tri Thận nhà chúng tôi lại là bạn thuở ấu thơ, quen biết nhau từ nhỏ. Hiện tại hai đứa đều chưa có người yêu, Uyển Ương không có người mình thích, Tri Thận nhà chúng tôi cũng thế, không bằng nhân cơ hội này quyết định việc kết hôn của hai đứa?”
Tất nhiên người nhà họ Tô sẽ không phản đối, nếu có thừa dịp này quyết định luôn việc kết hôn thì tự nhiên bọn họ vui đến không thể vui hơn được nữa.
“Đúng đấy! Hồi xưa bác Cận và ba tôi đã muốn cho hai đứa đính hôn rồi, nếu hai đứa chúng nó bên nhau thật thì sau này chúng ta sẽ thành người một nhà, như thế đương nhiên là tốt quá rồi.” Người nói chuyện là bà Cận.
Ông Tô cũng phụ họa: “Phải đấy, giao Uyển Ương cho Tri Thận nhà anh chị thì chúng tôi yên tâm lắm.”
Mặt Tô Uyển Ương lại đỏ lên, trái tim cô ta bất giác đập nhanh hơn, cô ta cúi đầu, không nói gì.
Trái lại Cận Tri Thận ngồi bên cạnh thì lại cau mày, anh mím môi, nói: “Ba, mẹ, dạo này công ty con bề bộn nhiều việc, tạm thời không định suy xét đến chuyện này.”
Anh vừa dứt lời, sắc mặt Tô Uyển Ương tức khắc trở nên rất khó coi, cô ta cố gắng giữ bình tĩnh, song bàn tay không kìm được mà siết chặt.
Ai cũng có thể nghe ra được ẩn ý của Cận Tri Thận rằng anh không hề định cân nhắc đến chuyện kết hôn, chẳng qua hiện tại người của hai nhà đều ở đây, hơn nữa nhà họ Cận và nhà họ Tô thân thiết đã lâu nên mới không nói toạc ra.
Nhất thời trong lòng ông bà Tô cảm thấy hơi không thoải mái, dẫu sao bọn họ cũng biết Cận Tri Thận có hứng thú với Giang Tiêu Tiêu, bọn họ cũng nghe Tô Uyển Ương nói về việc cô chỉ là một đứa con gái bị nhà họ Giang vứt bỏ, không có thân phận, không có chỗ dựa, hoàn toàn kém xa con gái nhà mình.
Chẳng hiểu tại sao một người xuất chúng như Cận Tri Thận lại coi trọng loại phụ nữ như Giang Tiêu Tiêu, lại còn từ chối con gái bọn họ vì cô.
Bà Cận hết sức lúng túng, bà liếc xéo Cận Tri Thận một cái: “Làm, làm, suốt ngày chỉ biết làm việc thôi, việc đính hôn cũng đâu cần con chuẩn bị gì, đến lúc đó con chỉ phụ trách tham gia là được rồi.”
Người nhà họ Tô sợ Cận Tri Thận lại nói gì đó thẳng thừng hơn nên vội vàng lên tiếng: “Đừng nói thế mà, chuyện lớn như đính hôn chắc chắn Tri Thận cũng muốn tự tay tổ chức rồi. Đàn ông ấy mà, vẫn nên đặt sự nghiệp lên hàng đầu, vả lại Uyển Ương nhà chúng tôi vẫn đang trong thời gian học hỏi, quả thật không thích hợp bàn mấy chuyện này.”
Người nhà họ Tô đã nói vậy thì ông bà Cận cũng không tỏ vẻ thêm nữa, bầu không khí trở nên ngột ngạt, bọn họ nói sang chuyện khác, còn việc đính hôn cứ cho qua như thế.
Nói cho cùng Cận Tri Thận đã từ chối, ai có thể ép buộc anh được cơ chứ!
Tô Uyển Ương ăn uống mà đầu óc trên mây, cô ta thấy Cận Tri Thận đi đến nhà vệ sinh, một lát sau cũng đứng dậy rời đi.
Trong hành lang, Cận Tri Thận đang châm một điểu thuốc, Tô Uyển Ương đi đến, mỉm cười nói: “Nhà hàng này nhàm chán quá nhỉ?”
Cận Tri Thận nhẹ nhàng gật đầu, cũng không nói gì.
Hai người bọn họ cứ đứng như thế. Tô Uyển Ương giống như lấy hết can đảm và hỏi anh: “Tri Thận, chẳng lẽ anh không thích em chút nào thật ư?”
Hồi nhỏ, tuy Cận Tri Thận đối xử lạnh nhạt với cô ta nhưng khi cô ta bị bạn bè trong lớp bắt nạt thì anh đều đứng ra giúp đỡ, có chỗ nào không hiểu cô ta đều sẽ đi hỏi anh, anh cũng sẽ dạy cô ta.
Bên cạnh anh chỉ có mình cô ta là nữ giới.
Khi ấy, Tô Uyển Ương cảm thấy nhất định là anh cũng có chút thích mình!
Cũng chính vì lẽ đó nên Tô Uyển Ương mới kiên trì nhiều năm như vậy.
Tuy nhiên sau khi về nước, khi mà đã trưởng thành rồi, Tô Uyển Ương mới dần dần nhận ra Cận Tri Thận đối xử tốt với cô ta chẳng qua là vì mối quan hệ thân thiết giữa hai nhà, nhưng cô ta không muốn nhận rõ sự thật này, cô ta vẫn luôn cho rằng mình là một sự tồn tại đặc biệt trong lòng anh.
Cận Tri Thận mím môi, rồi anh nói một cách bình tĩnh: “Xin lỗi.”
Anh đã có người mình thích.
Nói xong, Cận Tri Thận dụi tắt điếu thuốc, không để ý đến Tô Uyển Ương nữa mà đi vào nhà vệ sinh.
Tô Uyển Ương ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Cận Tri Thận, trong mắt cô ta hiện lên vẻ không cam lòng.
Tuy bị từ chối dứt khoát nhưng dù thế nào cô ta cũng quyết không từ bỏ.
Thứ mà Tô Uyển Ương coi trọng thì không có chuyện cô ta sẽ buông tha, nhất định cuối cùng Cận Tri Thận cũng sẽ là của cô ta.
Danh Sách Chương: