Bên chỗ Giang Tiêu Tiêu, sau khi về nhà cô vệ sinh cá nhân xong thì ngủ luôn.
Hôm sau cô vẫn đi làm như thường. Dạo này công ty không có hạng mục quan trọng cần cạnh tranh, các hạng mục trước đó cũng tiến triển ổn định, cho nên Giang Tiêu Tiêu có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.
Khi tan làm cô nhận được cuộc gọi từ bệnh viện.
Giang Tiêu Tiêu vội vàng chạy tới bệnh viện, nghe bác sĩ điều trị chính nói rằng họ định chữa trị cho mẹ cô bằng phương pháp trị liệu bên Mỹ, nếu áp dụng phương pháp này thành công thì có lẽ không lâu nữa Phương Tuyết Mạn sẽ tỉnh lại.
Giang Tiêu Tiêu vui mừng khôn xiết.
“Có thật không ạ? Bác sĩ ơi, nếu điều trị bằng phương pháp này thì mẹ tôi có thể mau chóng tỉnh lại thật ư?”
Bác sĩ điều trị chính gật đầu: “Đúng vậy cô Giang.”
Giang Tiêu Tiêu cực kỳ kích động, lập tức đồng ý dùng phương pháp này điều trị cho mẹ cô, còn nộp tiền thuốc men nữa. Đó là khoản tiền thưởng hậu hĩnh tháng này của công ty.
Sau khi nói chuyện với bác sĩ xong, Giang Tiêu Tiêu về phòng bệnh thăm Phương Tuyết Man. Vừa nghĩ tới khả năng mẹ có thể tỉnh lại, cô rất vui mừng, cuối cùng thì sự cố gắng của cô trong suốt bao năm qua cũng không uống phí.
“Mẹ ơi, mẹ nhất định phải mau mau tỉnh lại nhé, con chờ mẹ.” Giang Tiêu Tiêu nắm tay Phương Tuyết Man nói.
Cô tin rằng mình nhất định sẽ kiên trì tới khi mẹ tỉnh lại.
Giang Tiêu Tiêu nán lại phòng bệnh một lát rồi rời đi. Cô vừa ra cổng bệnh viện thì điện thoại trong túi xách đổ chuông, là Lục Tranh gọi tới.
Giang Tiêu Tiêu khựng lại giây lát mới bắt máy, giọng nói của Lục Tranh truyền từ đầu bên kia điện thoại sang.
“Alo, Tiêu Tiêu à, hôm nay anh vừa mới về nước, mang cho em ít đồ. Em có rảnh không?
Tối nay cùng đi ăn nhé?”
“Ok anh.”
Giang Tiêu Tiêu cũng không từ chối, dù sao cô cũng phải cảm ơn sự giúp đỡ của Lục Tranh trong thời gian ở nước ngoài dạo trước. Nếu không có sự giúp đỡ của anh ấy thì cô không thể hoàn thành công việc một cách thuận lợi như vậy, vả lại bây giờ cô cũng không bận gì.
Hai người hẹn địa điểm, chỗ đó cách bệnh viện không xa lắm, vì vậy Giang Tiêu Tiêu tới đó luôn.
Khi cô tới nhà hàng, Lục Tranh đã đợi sẵn ở đó rồi, có vẻ như anh ấy cũng vừa mới đến thôi. Giang Tiêu Tiêu đi tới chỗ anh ấy.
Hai người mỉm cười chào nhau, sau đó gọi phục vụ tới chọn món. Cả hai đều rất tự nhiên, không ai nhắc tới chuyện hôm ấy.
Giang Tiêu Tiêu và Lục Tranh vừa ăn vừa trò chuyện, giữa chừng Lục Tranh lấy một chiếc lắc tay đưa cho Giang Tiêu Tiêu.
“Dạo trước anh gặp khách hàng ở trung tâm thương mại thì trông thấy nó, cảm thấy rất hợp với em nên mua luôn.”
Thật ra Lục Tranh mua chiếc lắc tay này từ lâu rồi, anh ấy đã lựa chọn tỉ mỉ ở trung tâm thương mại, định bụng lúc ăn cơm sẽ tách Từ Na ra rồi tặng Giang Tiêu Tiêu. Nhưng không ngờ sau đó Cận Tri Thận và Tô Uyển Ương xuất hiện, anh ấy còn đột ngột tỏ tình trong hoàn cảnh đó.
Thấy vậy, Giang Tiêu Tiêu vội lên tiếng: “Anh Lục à, món quà quý giá thế này…”
Lắc tay được Lục Tranh tỉ mỉ lựa chọn nên rất đẹp, trên mặt điểm xuyết mấy viên đá quý màu đen sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
Lúc này Giang Tiêu Tiêu mới nhớ ra Lục Tranh bảo muốn tặng quà cho mình, không ngờ món quà đó lại là lắc tay trông rất đắt đỏ, cô nào dám nhận!
Lục Tranh nhận thấy Giang Tiêu Tiêu không muốn nhận, bèn nói: “Cái này không đắt đâu, hơn nữa em chỉ là quà tặng bạn bè bình thường thôi, em cũng có thể tặng lại anh mà. Lẽ nào chúng ta không thể làm bạn bè nữa sao?”
“Làm gì có chuyện đó! Anh không chỉ là đàn anh cùng trường mà còn là bạn thân của em.”
“Vậy thì em nhận đi.”
Lục Tranh đã nói đến nước này rồi, Giang Tiêu Tiêu không biết phải làm sao, đành phải nhận quà.
“Cảm ơn anh, lắc tay rất đẹp.”
Lục Tranh nở nụ cười: “Em thích là tốt rồi, ăn thôi!”
“Vâng.” Giang Tiêu Tiêu gật đầu, bắt đầu suy xét nên tặng lại Lục Tranh cái gì.
Sau khi dùng bữa tối xong, Lục Tranh đưa Giang Tiêu Tiêu về nhà.
Tuy bầu không khí trong buồng xe không đến nỗi gượng gạo, nhưng Giang Tiêu Tiêu vẫn cảm thấy là lạ, chắc là bởi vì Lục Tranh từng tỏ tình với cô.
Nói thật là Giang Tiêu Tiêu thật sự không ngờ Lục Tranh lại thích mình nhiều năm. Haiz… Giang Tiêu Tiêu cúi gầm, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Giang Tiêu Tiêu thầm nghĩ: đàn anh tốt như vậy, không thể để lỡ dở vì mình được, chỉ mong anh ấy từ bỏ mình càng sớm càng tốt.
Khi xe tới khu chung cư của Giang Tiêu Tiêu, cô xuống xe định tạm biệt Lục Tranh mới phát hiện có một chiếc xe con đậu ngay bên cạnh bọn họ, Cận Tri Thận mặc bộ đồ màu đen dựa vào thân xe đang nhìn chằm chằm hai người bằng cặp mắt đen u tối.
Hai người nhìn nhau, Giang Tiêu Tiêu chợt căng thẳng, không ngờ Cận Tri Thận lại chờ mình ở đây. Cô bước tới hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Cận Tri Thận đứng thẳng lưng, từ tốn trả lời: “Tôi tới thăm em.”
Giọng nói đều đều không bộc lộ cảm xúc hệt như lần gặp nhau ở cổng khách sạn mấy hôm trước. Giang Tiêu Tiêu đoán chắc là anh chàng này lại ghen rồi.
Đúng là Cận Tri Thận đang ghen, anh đến đây chờ Giang Tiêu Tiêu nhưng lại thấy tên tình địch Lục Tranh đưa cô về, xem chừng hai người cùng nhau ăn cơm ở bên ngoài. Mấy hôm trước Lục Tranh mới tỏ tình với Giang Tiêu Tiêu trước mặt cậu cả nhà họ Cận, anh không tức giận mà được à?
Nhưng bây giờ anh chỉ có thể nhẫn nhịn, gật đầu với Lục Tranh xem như chào hỏi.
Lục Tranh cũng không ngờ Cận Tri Thận lại ở đây, ánh mắt như bừng tỉnh hiểu ra. Anh ấy bước lên phía trước, bình thản lên tiếng: “Tôi và chủ tịch thật có duyên, lần nào cũng gặp nhau. Tối nay anh có rảnh không? Cùng uống vài ly nhé?”
Rõ ràng đây là một lời tuyên chiến, giọng nói của Lục Tranh cũng bớt vẻ nhã nhặn thường ngày.
Cận Tri Thận ngước mắt, mím môi trả lời: “Được chứ.”
Anh tức Lục Tranh từ lâu rồi, sao có thể từ chối lời thách thức của đối phương chứ!
Tự dưng Giang Tiêu Tiêu cảm thấy hơi lạ, hai người không thân mà lại đi uống rượu với nhau? Lẽ nào định đánh nhau?
Thấy vậy, Giang Tiêu Tiêu vội ngăn cản: “Đêm rồi còn uống rượu gì chứ, hai anh về nghỉ ngơi sớm đi! Nếu hai anh nhất quyết đi uống rượu thì em cũng đi cùng.”
Sao Giang Tiêu Tiêu có thể trơ mắt nhìn Cận Tri Thận và Lục Tranh rời đi cùng nhau được, bởi vì hai người đi cùng nhau không chừng sẽ có chuyện.
Cận Tri Thận quay sang nhìn Giang Tiêu Tiêu: “Ngoan nào, em về nghỉ ngơi sớm đi.”
Lục Tranh cũng tạm biệt cô, sau đó hai người đàn ông lái xe của mình rời đi.
Giang Tiêu Tiêu đứng sững ra đó nhìn bọn họ nổ máy đi mất, muốn ngăn mà không ngăn được.
Nhất thời cô không kìm được lo lắng, nhưng nghĩ lại thì đàn anh rất tốt tính, còn Cận Tri Thận hơi khó tính nhưng biết chừng mực, chắc là hai người này không đánh nhau đầu nhỉ?
Giang Tiêu Tiêu thở dài đi lên nhà trong tâm trạng bất đắc dĩ.
Danh Sách Chương: