Cố Niệm từ từ phanh xe rồi dừng hẳn trước cửa nhà, nói: “Đến nhà rồi ạ”
Cận Tri Thận ừ một tiếng lạnh nhạt, sau đó dứt khoát đi vào nhà.
Vào trong nhà, không biết có phải vì cảm nhận được sự ấm áp trong phòng không mà trong lòng anh thấy ấm áp hơn vài phần.
Anh nhìn xung quanh cũng không trông thấy Giang Tiêu Tiêu đầu, chợt cảm thấy sốt ruột, thể là anh sải bước đi lên tầng.
Anh thấy được Giang Tiêu Tiêu đang ở trong phòng đọc sách vẽ với Tiểu Bảo, hai mẹ con ngồi bên nhau nói cười vui vẻ.
Khung cảnh ấy đập vào mắt Cận Tri Thận, chẳng còn gì ấm áp hơn nữa.
Có lẽ ánh mắt của anh quá nóng cháy, thế nên Giang Tiêu Tiêu không thể làm lơ sự tồn tại của anh.
Cô nghe tiếng anh thở dồn dập, vội hỏi: “Anh sao thế? Về vội thế này là có chuyện gì à?”
Song Cận Tri Thận lại lắc đầu: “Không, chỉ là anh nhớ em, muốn sớm được nhìn thấy em.”
Giang Tiêu Tiêu nghe vậy thì phì cười, cô thật sự không ngờ bây giờ anh càng ngày càng trẻ con.
Nhưng anh như thế lại là cám dỗ trợ mạng với Giang Tiêu Tiêu.
Cô buông Tiểu Bảo ra, đi đến chọc chọc lên ngực anh, nói: “Sao mà em cảm thấy bây giờ anh còn trẻ con hơn cả Tiểu Bảo thể, dính người lắm í”
Vốn dĩ cô chỉ đùa một chút thôi, ai dè Cận Tri Thận bỗng nghiêm mặt, nói: “Tình huống lần trước, anh sợ lắm”
Nghe anh nói vậy, nét mặt của Giang Tiêu Tiêu cứng đờ.
Cô vội vàng ôm anh, dịu dàng nói: “Hôm nay anh đi xử lý việc này, tiến triển thế nào rồi?”
Cận Tri Thận ôm chặt cô hơn, nhẹ giọng nói: “Em yên tâm, anh sẽ xử lý tốt mọi chuyện, anh sẽ không tha cho bất kỳ ai tổn thương em”
Nghe được lời cam kết của anh, Giang Tiêu Tiêu chợt cảm thấy ấm lòng.
Cô nhìn người đàn ông nghiêm túc lại yêu mình đậm sâu trước mặt mình này, bên cạnh còn có một cậu con trai đáng yêu, hiểu chuyện, cô cảm thấy đời mình không còn cầu mong gì nữa.
Đúng lúc này, Tiểu Bảo bỗng ném bút vẽ đi, tỏ vẻ không vui, nói: “Ba mẹ hư quá, vừa gặp đã ôm nhau rồi, không cần con luôn.
Quả nhiên ba mẹ mới là yêu nhau thật lòng, còn con là ngoài ý muốn.”
Hai vợ chồng nghe bé nói thế, vừa bực vừa buồn cười.
Cận Tri Thận nói: “Tiểu Bảo, con lớn rồi mà vẫn không thể tự chăm lo cho bản thân à?”
Nghe ba mình nói thế, Tiểu Bảo tức giận, nói: “Ba hưcon phải vẽ ba thành hề.”
Giang Tiêu Tiêu nhìn hai ba con cãi cọ, cảm thấy hết sức vui vẻ.
Cô vội vàng đập Cận Tri Thận một cái, nói: “Anh lớn rồi lại còn cãi nhau với con làm gì. Chúng ta vẽ tranh với Tiểu Bảo đi, nếu không thằng bé lại cáu kỉnh đấy.”
Thấy hai người bọn họ cùng chơi với mình, Tiểu Bảo hết giận thành vui, lại không nhịn được mà nói: “Vẫn là mẹ tốt nhất, con yêu mẹ lắm”
Nói xong bé còn hôn lên má Giang Tiêu Tiêu một cái.
Cận Tri Thận thấy con trai càng lúc càng xa cách mình, nhất thời không nói nên lời, anh thở dài, cố ý nói: “Tiểu Bảo, dạo này con không cần tiền tiêu vặt nữa à?”
Vừa nghe thấy có liên quan đến kho bạc nhỏ của mình, Tiểu Bảo đảo mắt, vội sửa lời: “Ba cũng là ba tốt nhất trên đời”
Cận Tri Thận nghe xong thì dở khóc dở cười, bẹo má bé: “Con đúng là quỷ nịnh bợ”
Nhưng có vẻ như Tiểu Bảo tỏ ra rất thích thú với cách gọi này, bé mỉm cười ngọt ngào rồi lại tập trung vẽ vời.
Dỗ Tiểu Bảo Xong, Giang Tiêu Tiêu mới nói tiếp: “Tri Thận, vừa rồi em bỗng nhớ ra một việc. anh nói xem liệu hung thủ lần này có phải là nhóm người bắt cóc em lần trước không?”
Tuy khi nhắc lại những người đó cô vẫn còn sợ hãi, nhưng quả thật đám người đó có hiềm nghi nhất.
Không ngờ Cận Tri Thận nghe vậy lại lắc đầu, nói: “Không phải những người đó.”
Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu thở phào một hơi, không phải bọn họ thì tốt rồi.
Nói cho cùng đám người đó thật sự quá nguy hiểm, cô chẳng qua là bị bọn họ bắt cóc một lần mà đến bây giờ vẫn còn thấy ám ảnh.
“Em sao thế?” Cận Tri Thận nhận thấy sự khác thường của cô, vội hỏi.
Giang Tiêu Tiêu nhìn đồng hồ, cười nói: “Được rồi, không còn sớm nữa, anh mau đi ngủ đi nào, ngày mai còn phải dậy sớm đi làm nữa. Em cũng phải đi ngủ, sáng sớm mai làm chút đồ ăn sáng đưa qua cho Tri Dực.”
Thấy Cận Tri Thận gật đầu, cô lại quay sang nói với Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, chúng ta đi ngủ thôi, ngày mai sẽ tiếp”
Tiểu Bảo bĩu môi: “Con muốn ba mẹ cùng kể chuyện mới ngủ cơ”.
Hai vợ chồng nhìn nhau cười, rồi đồng thanh đáp: “Được.”
- -------------------
Danh Sách Chương: