Buổi tối, Giang Tiêu Tiêu vừa tắm xong, lúc này cô đang ngồi trước gương dưỡng da thì chuông cửa reo.
Giang Tiêu Tiêu dừng lại, giờ này rồi còn ai đến thế nhỉ?
Cô thắc mắc đứng dậy ra mở cửa, thấy Cận Tri Thận đứng trước cửa, anh mặc âu phục màu đen trông rất nghiêm chỉnh, chắc là vừa tham gia bữa tiệc nào đó về.
Giang Tiêu Tiêu khá ngạc nhiên, cô hỏi dò: “Đã muộn thế này rồi sao anh còn đến đây?”
Giang Tiêu Tiêu vừa nói vừa mời anh vào nhà, rót cho anh một cốc nước, sau đó cô hỏi tiếp: “Anh có chuyện gì à?”
Cận Tri Thận ngồi trên ghế sô pha, mím môi quan sát cô gái trước mặt mình.
Có vẻ như Giang Tiêu Tiêu vừa tắm xong, cô mặc quần áo ngủ, mái tóc hơi ẩm xõa tung sau gáy, hương thơm dịu nhẹ của sữa tắm ngập tràn trong không khí, làn da của cô trắng nõn nà, đôi mắt trong veo nhìn anh với vẻ khó hiểu.
Chẳng biết là do bữa tiệc tối nay uống chút rượu hay vì nguyên nhân nào khác, Cận Tri Thận cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, ánh mắt anh hơi thay đổi, mím môi rồi nói: “Tôi đến là để nói cho em biết một chuyện, chuyện này em là người trong cuộc nên tôi nghĩ em có quyền được biết.”
Vốn dĩ Cận Tri Thận định giấu Giang Tiêu Tiêu, anh không muốn cô phải nhớ lại chuyện cũ.
Thế nhưng kẻ chủ mưu là Giang Tình Tình, chuyện này liên quan đến nhà họ Giang..
Giang Tiêu Tiêu cụp mắt, ngay lập tức đoán được là chuyện gì.
“Liên quan đến tối hôm qua phải không?”
Cận Tri Thận gật đầu: “Quả thật nhân viên phục vụ đó không phải là đi ngang qua mà là được sắp đặt sẵn, toàn bộ sự việc đều do Giang Tình Tình sai khiến, tối qua cô ta và Lam Quân Hạo cũng có mặt ở bữa tiệc.”
Sau khi nghe xong, ánh mắt của Giang Tiêu Tiêu trở nên u ám và lạnh lẽo hơn, bàn tay cô nắm chặt biểu lộ sự phẫn nộ.
Lại là người nhà họ Giang.
Tại sao Giang Tình Tình vẫn không chịu buông tha cho mình dù đã nhiều năm trôi qua?
Vì khiến Cận Tri Thận chán ghét mình, thậm chí cô ta còn định hủy hoại sự trong sạch của mình, rốt cuộc cô ta độc ác đến mức nào…
Trong mắt Giang Tiêu Tiêu chỉ có sự u tối, sau khi bình tĩnh lại, cô mới nói: “Cận Tri Thận, cảm ơn anh đã giúp tôi điều tra chấn tướng của chuyện này.”
Nếu không thì đến bây giờ cô vẫn cho rằng sự việc ngày hôm qua chỉ là một chuyện ngoài ý muốn.
“Không cần cảm ơn.” Cận Tri Thận nhìn Giang Tiêu Tiêu, bỗng nhiên anh cảm thấy đau lòng, không biết những năm qua cô đã phải sống như thế nào khi có một gia đình như thế.
“Sau này sẽ không xảy ra những chuyện như vậy nữa.”
Anh tuyệt đối sẽ không để người nhà họ Giang hoặc người nhà họ Lam ức hiếp cô nữa.
Giang Tiêu Tiêu ngước mắt lên nhìn Cận Tri Thận, không biết vì sao trong lòng cô bỗng ngổn ngang cảm xúc.
Có lẽ do cô đã quen với việc một thân một mình nhiều năm, sự xuất hiện của Cận Tri Thận đột ngột phá vỡ khoảng đời lặng yên này.
Anh rất tốt với cô, luôn xuất hiện vào những lúc cô cần nhất, giống như tối hôm qua.
Trong mắt Giang Tiêu Tiêu chợt hiện lên nét rối rắm, nhất thời cô không biết phải làm sao để đối mặt với tình cảm này.
Trốn tránh ư? Cô vốn không thể trốn thoát.
Nhưng nếu đối mặt thì liệu quan hệ của bọn họ có kết quả không?
Mục đích Cận Tri Thận đến đây là để thăm Giang Tiêu Tiêu, thuận tiện nói chuyện này cho cô biết, sau khi xong việc thì anh định đi về ngay
“Em đi nghỉ sớm đi, có việc gì thì gọi điện cho tôi, tôi đi đây.”
“Vâng.” Giang Tiêu Tiêu hoàn hồn, cô gật đầu rồi tiễn Cận Tri Thận ra đến cửa, cô hơi khựng lại như nghĩ đến việc gì, sau đó cô nói: “Anh chờ chút đã, tôi có làm ít bánh ngọt, anh mang về cho Tiểu Bảo, nếu Tiểu Bảo ngủ rồi thì anh ăn đi.”
Dứt lời, Giang Tiêu Tiêu đi vào phòng bếp, bỏ chỗ bánh vừa ra lò vào túi rồi đưa cho anh.
“Chỉ làm cho Tiểu Bảo mà không chuẩn bị cho tôi à?” Cận Tri Thận nói, trông anh có vẻ không vui, nhưng lời anh nói nghe kiểu gì cũng giống như đang giành người yêu với con trai của mình vậy.
Giang Tiêu Tiêu lúng túng, cô đằng hắng một tiếng rồi nói: “Thật ra thì đều có cả. Được rồi, anh mau đi về đi, đừng để Tiểu Bảo ở nhà đợi lâu, đi đường cẩn thận.”
Nghe cô nói thế, vẻ mặt của cậu cả Cận mới bình thường trở lại, anh nhìn Giang Tiêu Tiêu rồi nói bằng chất giọng trầm thấp quyến rũ: “Chúc ngủ ngon.”
Giang Tiêu Tiêu đối diện với đôi mắt đen tuyền sâu thẳm kia, không biết vì sao trái tim cô bất giác đập nhanh hơn.
“Chúc ngủ ngon.”
Cô vội vàng đáp lời rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Trở vào phòng nằm lên giường, cảm xúc của Giang Tiêu Tiêu mãi vẫn không bình tĩnh lại được.
Hết Cận Tri Thận lại đến nhà họ Giang, trong đầu cô chỉ còn một mớ suy nghĩ hỗn độn.
…
Khi Cận Tri Thận về đến nhà, Tiểu Bảo vẫn chưa đi ngủ, lúc này bé đang ngồi trên ghế sofa vẽ tranh.
Tiểu Bảo nhìn thấy Cận Tri Thận trở về nhà với túi bánh trong tay, hai mắt bé lập tức sáng rực lên.
“Ba ơi, đây là bánh ngọt cô Tiêu Tiêu làm phải không ạ? Ba đến gặp cô ấy mà không dẫn con theo.”
Gần hai ngày không được gặp cô Tiêu Tiêu, Tiểu Bảo tỏ ra không vui.
Cận Tri Thận xoa đầu bé: “Ngoan nào, tối nay con ăn bánh trước đã, ngày mai ba lại đưa con đi gặp cô ấy.”
Tiểu Bảo bĩu môi nhưng vẫn vui vẻ ăn bánh.
Bầu không khí trong phòng khách vô cùng hòa thuận, thế nhưng bên nhà họ Lam, cuộc cãi vã vẫn đang diễn ra..
Giang Tình Tình ngồi trong phòng khách bình tĩnh một lúc, sau đó cô ta đi mở cửa phòng.
Lam Quân Hạo vừa tắm xong, đang đi ra khỏi phòng tắm, sắc mặt của anh ta vẫn rất khó coi.
“Anh Quân Hạo, em biết lỗi rồi, anh đừng giận nữa được không anh?”
Dù thế nào thì hiện tại Giang Tình Tình cũng không muốn cãi nhau với anh ta.
Lam Quân Hạo lạnh mặt không để ý đến cô ta. Giang Tình Tình nhìn người đàn ông luôn chiều chuộng mình nay lại tỏ thái độ như vậy, trong lòng cô ta không nén nổi sự mất mát.
“Anh Quân Hạo, tuy chuyện này là do lỗi của em nhưng cũng không thể trách em hết được, chẳng phải là anh nói trước à? Muốn đối phó với Giang Tiêu Tiêu thì phải lợi dụng cô ta để làm điểm yếu uy hiếp hai anh em nhà họ Cận, vì giúp anh nên em mới…”
Chỉ vài câu ngắn ngủi đã khiến cho lửa giận trong lòng Lam Quân Hạo vừa nguôi lại bùng lên.
“Giang Tình Tình, cô có đầu óc không đấy? Vì giúp tôi? Cô bảo như vậy là đang giúp tôi à? Cô có biết cô làm như thế là chặt đứt đường lui của hai nhà chúng ta không?”
Lam Quân Hạo bực bội vứt khăn tắm sang một bên, lúc này anh ta mới nhận ra Giang Tình Tình không chỉ là một người phụ nữ ngu xuẩn mà còn không có đầu óc, nếu ở cùng với Giang Tiêu Tiêu như trước kia thì sẽ không nhiều chuyện như thế này.
Giang Tình Tình bị Lam Quân Hạo quát thẳng vào mặt, mắt cô ta đỏ ửng, nhìn người đàn ông trước mặt mình với vẻ oan ức, thế nhưng anh ta chỉ cảm thấy phiền chán hơn.
“Cút, đi ra ngoài! Cô tự mình gây chuyện thì để nhà họ Giang các cô tự nghĩ cách giải quyết đi.”
Nói xong Lam Quân Hạo đẩy Giang Tình Tình ra ngoài ngay lập tức, hơn nữa còn khóa trái cửa phòng lại.
Nhìn cửa phòng đóng chặt, Giang Tiêu Tiêu tức điện.
Mình chưa từng bị uất ức như thế này, tất cả đều là lỗi của con khốn Giang Tiêu Tiêu!
Giang Tình Tình không biết làm sao, đành phải gọi điện cho Giang Chấn.
Sáng sớm hôm sau, Giang Tiêu Tiêu đang rửa mặt thì chuông cửa bỗng reo lên.
Giang Tiêu Tiêu khẽ cau mày, chẳng lẽ Cận Tri Thận lại tới nữa à?
Cô vội vàng đánh răng xong rồi đi ra mở cửa, mới phát hiện người đến là Giang Chẩn, Giang Tình Tình và Thẩm Thục Lan.
Danh Sách Chương: