Thành phố Cẩm.
Tập đoàn Cận thị.
“Anh, tiền chuẩn bị xong rồi.”
Cận Tri Dực sải bước vào văn phòng chủ tịch.
Cận Tri Thận đang đứng trước cửa sổ sát đất, xoay người lại: “Bên cảnh sát đã sắp xếp xong cá chưa?”
“Bọn họ đã sắp xếp ổn thỏa rồi, chỉ chờ chúng ta và bọn bắt cóc gặp mặt."
Cận Trí Dực cầm cốc nước trên bàn lên uống một hớp to rồi mới nói tiếp: “Anh à, chúng ta làm thế này liệu có mạo hiểm quá không?"Ý định của anh trai anh ta là làm theo yêu cầu của bọn bắt cóc, nhưng đồng thời cũng sắp xếp cảnh sát âm thầm đi theo.
Phương pháp này có điểm tốt là có thể bắt giữ bọn bắt cóc.
Nhưng lỡ như bị bọn chúng phát hiện thì Tiểu Bảo sẽ gặp nguy hiểm.
Điều anh ta lo lắng nào không phải là điều mà Cận Tri Thận đang lo, nhưng anh tin Tiểu Bảo là một đứa bé thông minh, sẽ không có việc gì.
“Đến lúc đó phải cẩn thận một chút, phải bảo đảm tuyệt đối không xảy ra sai sót gì." Cận Tri Thận bình tĩnh nói.
Cận Trị Dực gật đầu, lại hỏi tiếp:
"Bọn bắt cóc đó đã gọi điện đến chưa?"
"Vẫn chưa."
Bây giờ chỉ chờ bọn bắt cóc nói địa điểm giao tiền.
Vừa nói xong thì điện thoại của Cận Tri Thận reo vang.
Cận Tri Thận nhìn, không hiển thị số.
Là bọn bắt cóc.
Cận Tri Thận nghe máy: “A lô.”
"Dưới cây đa lớn ở vùng ngoại thành phía đông, một tay giao tiền một tay giao người. Nếu dám báo cảnh sát thì đời này đừng mong gặp lại đứa bé nữa."
Đỗi phương nói xong thì cúp máy.
Cận Tri Thận bình tĩnh đặt điện thoại xuống.
"Bọn bắt cóc nói gì?" Cận Tri Dực vội hỏi.
Cận Tri Thận ngước mắt lên nhìn anh ta, nói: “Cây đa lớn ở vùng ngoại thành phía đông”
“Địa điểm giao tiền à?” Cận Tri Dực cau mày.
"Ừ"
Cận Tri Dực nhớ lại địa hình của chỗ đó, chân mày nhíu chặt hơn: "Anh, là cây đa trăm tuổi ấy hả?"
Trong trí nhớ của anh ta, quả thật ngoại thành phía đông có một cây đa lớn.
Cần Tri Thận gật đầu: “Là nơi đó."
"Chết tiệt!"
Cận Trị Dực không nhịn được mà chửi rủa: “Bọn chúng gian xảo quá! Ở chỗ đó hoàn toàn không tiện cho cảnh sát tiến đến, vừa qua đó là bị phát hiện ngay.”
Quanh cây đa ấy đều là đất bỏ hoang, cũng không có vật gì che chắn.
Cảnh sát khó tiến lại gần.
Kể từ đó, dù Tiểu Bảo hay người đi giao tiền cũng đều bị nguy hiểm.
"Anh, để em thay anh đi giao tiền cho bọn bắt cóc đi."
Cận Tri Dực cảm thấy không nên để anh mình mạo hiểm như vậy.
Dù sao anh rất quan trọng với nhà họ Cận, còn anh ta không quan trọng đến mức ấy, hơn nữa cũng không có vợ con.
“Để anh đi."
"Anh à..."
Cận Tri Dực vẫn còn định nói thêm gì đó nhưng Cận Tri Thận ngắt lời: “Anh là ba của Tiểu Bảo, anh tự đi.”
"Thế em còn là chú của Tiểu Bảo đấy.” Cận Tri Dực lầu bầu.
“Đi thôi” Cận Tri Thận liếc anh ta một cái rồi đi ra ngoài trước.
Cận Trị Dực lập tức đuổi theo.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế của thành phố Cẩm.
Giang Tiêu Tiêu đi theo dòng người ra khỏi sân bay, ngay lập tức nhìn thấy Lục Tranh đang đứng bên cạnh ô tô và vẫy tay với mình.
Cô chạy chậm qua đó: “Sao anh lại đến đây?"
Lục Tranh không trả lời cô mà mở cửa xe rồi nói: “Lên xe đi. Bây giờ bọn họ phải đi giao tiền chuộc rồi."
Giang Tiêu Tiêu nghe vậy, cũng không có hơi đâu để hỏi thêm gì nữa, lập tức chui vào trong xe.
Lục Tranh đi vượt lên chiếc xe
Danh Sách Chương: