Xe dừng lại, Giang Tiêu Tiêu vội nói: “Chẳng phải anh nói đưa em về nhà ư? Sao lại tới nhà anh?”
Cận Tri Thận chưa kịp trả lời thì Tiểu Bảo đã tủm tỉm cười đáp: “Cô Tiêu Tiêu, nhà ba không phải nhà cô ạ?”
“Tiểu Bảo nói rất đúng.” Cận Tri Thận cũng hùa theo.
Mặt Giang Tiêu Tiêu đỏ bừng lên, câu này gián tiếp biểu đạt họ là người một nhà đúng không?
Không đúng, chuyện quái quỷ gì thế này!
Giang Tiêu Tiêu hắng giọng nói: “Không được, anh đưa em về chung cư thì hơn.”
Giang Tiêu Tiêu cảm thấy ở lại nhà Cận Tri Thận không ổn lắm, mặc dù gần đây quan hệ giữa hai người tiến triển tốt đẹp nhưng…
“Không được, em bị thương cũng là do anh. Bây giờ vết thương chưa lành, anh và Tiểu Bảo không yên tâm để em một mình.” Cận Tri Thận bác bỏ ngay.
“Đúng vậy đúng vậy! Cô Tiêu Tiêu, cô ở lại đây đi mà! Vậy thì con và ba có thể chăm sóc cô thật tốt. Cô ở một thời gian, đến khi nào vết thương khỏi hẳn rồi hẵng đi.”
“Nhưng…”
“Đừng nhưng nhị gì nữa, dù em không ở lại đây thì anh và Tiểu Bảo cũng đến chỗ em.”
Giang Tiêu Tiêu đang bị thương, Cận Tri Thận không thể để cô sống một thân một mình được.
Giang Tiêu Tiêu hơi do dự. Giờ cô đang bị thương, nếu ở chỗ cô thì cô cũng chẳng nấu cơm cho ba con họ được. Vả lại, lẽ nào lại bắt Cận Tri Thận phải ngủ trên sô pha mỗi ngày ư? Như vậy thì càng không ổn. Giang Tiêu Tiêu không thể khuyên nhủ hai ba con, cuối cùng cô đành phải ở lại biệt thự của Cận Tri Thận. net
Tiểu Bảo thấy vậy, ánh mắt đong đầy vui vẻ. Bây giờ cô Tiêu Tiêu ở lại, tới khi vết thương lành dù cô ấy tìm cớ rời đi cũng khó.
Rất lâu rồi Giang Tiêu Tiêu không tới biệt thự, nhóm người giúp việc đều lễ phép với cô. Ở biệt thự có đủ đồ dùng cần thiết, Giang Tiêu Tiêu không thiếu mấy vật dụng hàng ngày.
Đến tối Cận Tri Thận dặn người giúp việc nấu rất nhiều món ngon, hầu hết là những món Giang Tiêu Tiêu thích, ngoài ra còn có thuốc bổ và món lót dạ.
Giang Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn một bàn thức ăn ngon.
“Chúng ta chỉ có ba người thôi mà, đâu cần bày vẽ thế?”
“Cần chứ, lâu lắm rồi cô Tiêu Tiêu không đến đây ăn cơm, hơn nữa cô vừa mới xuất viện, phải ăn uống đầy đủ.”
Giang Tiêu Tiêu cười bất đắc dĩ, dường như cô có thể đoán được cuộc sống của mình trong thời gian tới. Có lẽ tới khi vết thương lành thì cô sẽ béo lên mấy chục cân đó!
Phòng ăn rộng lớn vang lên tiếng nói cười vui vẻ, ba người giống như một gia đình. Hiếm khi nhóm người làm trong biệt thự thấy cậu chủ và cậu chủ nhí đối tốt với một cô gái đến vậy!
Mọi người gần như coi Giang Tiêu Tiêu là mợ chủ, càng thêm cung kính với cô hơn.
Phòng của Giang Tiêu Tiêu đã được chuẩn bị từ lần trước. Tuy dạo trước cô không chuyển đến nhưng vẫn có người giúp việc quét dọn hàng ngày.
Sau bữa cơm, Tiểu Bảo ngồi chơi trên sô pha, Giang Tiêu Tiêu về phòng tắm rửa.
Nhiều chỗ xước da vẫn chưa đóng vảy, lúc tắm xong hơi đau âm ỉ làm Giang Tiêu Tiêu khẽ nhíu mày. Sau đó cô tìm thuốc mà sĩ kê đơn rồi bôi lên vết thương.
Cô đã bôi thuốc lên chỗ trầy ở tay, sau gáy cũng có một vết nhưng cô đành chịu, soi gương cũng chẳng bôi được.
Lúc cô định bỏ cuộc thì Cận Tri Thận đi tới.
Anh nhìn Giang Tiêu Tiêu rồi lấy tăm bông và thuốc mỡ trong tay cô, nói bằng giọng trầm khàn gợi cảm: “Để anh.”
“Cảm ơn anh.” Giang Tiêu Tiêu đáp lời.
Bởi vì vết thương ở sau gáy nên Giang Tiêu Tiêu kéo áo ngủ xuống tận vai, trước ngực thoáng lộ ra một khoảng mềm mại. Bỗng dưng bầu không khí trở nên kỳ lạ trong nháy mắt.
Sau gáy lành lạnh, rõ ràng là chỉ bôi thuốc trong mấy chục giây thôi, vậy mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi này Giang Tiêu Tiêu cảm thấy như đứng đống lửa như ngồi đống than.
Mãi cho tới khi bôi thuốc xong, Giang Tiêu Tiêu vội vàng đứng dậy kéo áo lên, nhưng vì cuống quá nên suýt vấp ngã.
Cận Tri Thận thấy vậy vội đỡ lấy cô.
Anh ngửi thấy mùi hương thoang thoảng lưu lại sau khi cô tắm. Hai người đứng kề sát nhau, bỗng chốc Cận Tri Thận kìm lòng không đậu bèn hôn Giang Tiêu Tiêu.
Rõ ràng là bọn họ đã hôn rất nhiều lần nhưng Giang Tiêu Tiêu vẫn thấy căng thẳng, trái tim đập loạn nhịp. Cô lẳng lặng đón nhận nụ hôn của anh.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, tới lúc Giang Tiêu Tiêu suýt nghẹt thở Cận Tri Thận mới thả cô ra.
“Bao lâu rồi mà em vẫn hụt hơi hả?”
Giọng anh hơi khàn, nếu Giang Tiêu Tiêu không bị thương thì có lẽ Cận Tri Thận đã không kìm được mà “muốn” cô rồi.
Giang Tiêu Tiêu vốn đã đỏ mặt, nghe anh nói vậy mặt cô càng đỏ hơn.
Anh cười khẽ, không đùa cô nữa.
Anh sát lại gần xoa đầu Giang Tiêu Tiêu rồi hôn nhẹ lên trán cô.
“Em ngủ sớm đi. Chúc em ngủ ngon!”
“Chúc… chúc anh ngủ ngon.” Giang Tiêu Tiêu ngẩn ngơ.
Cận Tri Thận gật đầu, sau đó ra khỏi phòng.
Cận Tri Thận đi rồi, mãi lâu sau Giang Tiêu Tiêu mới nằm vật ra giường, trái tim vẫn đập dồn dập chưa bình thường trở lại.
Cô phát hiện ra rằng càng ngày mình càng khó chống cự được sức hút của người đàn ông này, nếu cứ tiếp tục như vậy thì phải làm sao đây..
Giang Tiêu Tiêu nhớ lại những chuyện xảy ra trong thời gian qua, càng nhớ lại càng lưu luyến. Thậm chí cô không dám tưởng tượng tới viễn cảnh nếu có một ngày hai người chia tay thì cô có sống tiếp được không…
Giang Tiêu Tiêu rối bời, nằm trên giường mơ màng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Bảo gọi Giang Tiêu Tiêu dậy ăn sáng.
Cô đánh răng rửa mặt rồi xuống dưới nhà. Cận Tri Thận đã ngồi bên bàn cơm, Giang Tiêu Tiêu bỗng nhớ tới chuyện tối qua, vì vậy mặt cô lại đỏ bừng.
Cận Tri Thận vẫn ăn sáng như chưa hề có chuyện gì xảy ra, anh thong thả lên tiếng: “Mấy ngày tới Tiểu Bảo không đi học, nếu thấy chán thì em có thể dẫn thằng bé đi chơi hoặc là tới Cận thị tìm anh cũng được.”
“Vâng, em biết rồi.” Giang Tiêu Tiêu gật đầu.
Nhưng cô không định tới Cận thị, dù sao đó cũng là nơi anh làm việc, mình không tiện tới quấy rầy.
Hai ngày rồi Cận Tri Thận không tới công ty, vì vậy ăn sáng xong anh dặn dò người giúp việc chăm sóc Giang Tiêu Tiêu cẩn thận, sau đó rời biệt thự.
Buổi sáng Giang Tiêu Tiêu ở nhà vẽ tranh và xem phim cùng Tiểu Bảo. Tới chiều hai cô cháu hơi chán, cuối cùng Tiểu Bảo đề nghị đi dạo phố.
Thật sự là không có gì để làm, cho nên Giang Tiêu Tiêu cũng tán thành ý kiến của bé.
Danh Sách Chương: