Đó là ý nghĩ chân thật của Giang Tiêu Tiêu, cô vẫn luôn cảm thấy Lục Tranh ưu tú, một người đàn ông vừa dịu dàng vừa đẹp trai lại có thể tự tay sáng lập công ty của riêng mình như thế nên gặp được cô gái khác tốt hơn.
Lục Tranh xoa đầu cô và cười nói: “Cô bé ngốc này, nói lung tung gì thế. Em mệt rồi, đi về nghỉ ngơi đi.”
Tất nhiên Lục Tranh nghe ra được ẩn ý của Giang Tiêu Tiêu, nhưng dù chỉ là một chút hy vọng nhỏ nhoi thì anh ấy cũng không muốn từ bỏ.
“Vâng, anh cũng về sớm nghỉ ngơi đi ạ.”
Lục Tranh gật đầu, sau đó Giang Tiêu Tiêu lập tức đi về phía khách sạn.
Lục Tranh nhìn bóng lưng cô gái với ánh mắt phức tạp, gặp lại nhau được một thời gian nên anh ấy phần nào cũng biết những chuyện đã xảy ra với Giang Tiêu Tiêu.
Chia tay với Lam Quân Hạo, bị nhà họ Giang đuổi đi, một thân một mình chăm sóc người mẹ bị bệnh… Mấy năm qua, cô cũng không hạnh phúc như anh ấy đã nghĩ, trái lại cuộc sống của cô còn rất khó khăn.
Lục Tranh thầm nghĩ, nếu mình xuất hiện sớm hơn một chút, ở bên cạnh em ấy trong lúc em ấy cần sự giúp đỡ nhất, phải chăng mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng khác?
Tuy hôm nay bị từ chối nhưng Lục Tranh vẫn sẽ không từ bỏ. Cho đến khi bóng lưng Giang Tiêu Tiêu biến mất, anh ấy mới lên xe đi khỏi khách sạn.
Hai người họ hoàn toàn không nhận ra có một đôi mắt ở một khung cửa sổ của khách sạn đang nhìn chằm chằm vào bọn họ. Đến khi Lục Tranh rời đi, sắc mặt của Cận Tri Thận vẫn rất u ám.
Anh biết Giang Tiêu Tiêu sẽ không đồng ý sự theo đuổi của Lục Tranh nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, anh khó chịu vì cô có một người đàn anh như thế, hai người bọn họ quen biết nhau từ lâu, hơn nữa Lục Tranh còn thích cô, hôm nay lại còn tỏ tình với cô ngay trước mặt anh.
Cận Tri Thận nổi máu ghen, Giang Tiêu Tiêu là người của anh.
Lúc vào thang máy, Giang Tiêu Tiêu chìm trong mớ suy nghĩ lộn xộn, tuy rằng Lục Tranh bảo cô không cần cảm thấy áp lực nhưng mà làm sao có thể như vậy được!
Cô hiểu rõ tính cách của Lục Tranh, chắc chắn người đàn ông này sẽ không từ bỏ dễ dàng, cô cũng không biết về sau mình nên đối mặt với đàn anh như thế nào.
Thang máy đến nơi, lúc đi ngang qua phòng của Cận Tri Thận, bước chân của Giang Tiêu Tiêu chợt khựng lại.
Chuyện xảy ra tối nay đúng là lúng túng quá, Lục Tranh tỏ tình với cô ngay trước mặt Cận Tri Thận, không biết anh có hiểu lầm gì không…
Giang Tiêu Tiêu cụp mắt, khi cô đi ra thì Cận Tri Thận và Tô Uyển Ương đã đi trước, không biết hai người bọn họ đi nơi khác hay về khách sạn luôn.
Bỗng nhiên Giang Tiêu Tiêu thầm mắng chính mình suy nghĩ rối rắm như vậy làm gì, cô và đàn anh không có khả năng bên nhau, mà cô với Cận Tri Thận cũng hoàn toàn không có cơ hội.
Cô không cho bất kỳ ai có được hy vọng đồng thời cũng không nên cho bản thân hy vọng.
Nghĩ rồi Giang Tiêu Tiêu định về phòng, nhưng ai ngờ cánh cửa trước mặt mình bật mở, Cận Tri Thận đứng ở bên trong, cô chưa kịp định thần lại đã bị kéo vào trong, sau đó cửa phòng đóng lại.
Trong phòng không bật đèn, trước mắt tối đen, Giang Tiêu Tiêu bị đè trên cửa, chưa kịp nói gì thì Cận Tri Thận đã hôn lên môi cô.
Giang Tiêu Tiêu trợn to hai mắt, hơi thở của đàn ông xông vào xoang mũi, răng môi quấn quýt, nụ hôn tựa bão táp của anh dường như có ý trừng phạt.
“Ưm..”
Hình như anh hút thuốc, Giang Tiêu Tiêu loáng thoáng cảm nhận được mùi thuốc lá nhàn nhạt, toàn thân được bao bọc bởi hơi thở phái nam mãnh liệt, ngay lập tức người cô mềm nhũn.
Không biết trôi qua bao lâu, Cận Tri Thận mới từ từ kết thúc nụ hôn này, nhưng tay anh vẫn ôm chặt lấy eo Giang Tiêu Tiêu, giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ của người đàn ông nọ vang lên bên tai: “Em đồng ý cho Lục Tranh theo đuổi chưa?”
Giang Tiêu Tiêu muốn đẩy anh ra, hơi thở của người đàn ông trước mắt quá có lực áp bức, khiến người ta khó có thể hô hấp, trái tim đập mạnh.
“Anh buông tôi ra trước đã!”
Cận Tri Thận ép sát nhưng vẫn không buông Giang Tiêu Tiêu ra, anh nói tiếp: “Trả lời câu hỏi của tôi trước, em có đồng ý cho Lục Tranh theo đuổi em không?”
Tuy không bật đèn nhưng hiển nhiên Giang Tiêu Tiêu đã nhận ra đôi mắt đen thẳm của người đàn ông này đang nhìn mình chằm chằm, giống như nếu cô không trả lời thì sẽ hôn cô lần nữa.
Giang Tiêu Tiêu sợ hãi, vội vàng trả lời: “Không… tôi không đồng ý.”
Cô đâu có thích Lục Tranh, tại sao phải đồng ý?
Tuy biết trước kết quả sẽ là như vậy nhưng trên mặt Cận Tri Thận vẫn ánh lên nét vui mừng.
“Thật ư?”
“Thật.” Giang Tiêu Tiêu gật đầu.
“Tại sao không đồng ý?”
“Cũng không có gì, chẳng qua chưa có ý định yêu đương thôi.” Trong mắt Giang Tiêu Tiêu hiện lên vẻ chột dạ, nếu giờ bật đèn lên thì có thể thấy được vẻ mặt bối rối của cô.
Cận Tri Thận khẽ mỉm cười, anh nói: “Thật sự không có ý định yêu đương hay là trong lòng đã có người khác rồi?”
Người trong lòng này chỉ ai hai người bọn họ đều biết rõ, trái tim Giang Tiêu Tiêu sắp nhảy vọt ra ngoài nhưng cô vẫn mạnh miệng: “Anh đang nói gì? Tôi làm gì có người trong lòng nào.”
“Thật ư?” Ánh mắt Cận Tri Thận dâng lên ý cười, anh thì thầm vào tai cô.
Giọng nói quyến rũ vang lên bên tai khiến mặt Giang Tiêu Tiêu đỏ bừng, nhưng cô vẫn giả vờ bình tĩnh: “Thật… thật mà.”
“Em không thẳng thắn chút nào.” Cận Tri Thận bật cười, sau đó anh buông lỏng Giang Tiêu Tiêu rồi nói một cách ngang ngược: “Không đồng ý thì tốt, em là của tôi, nếu như em dám đồng ý lời tỏ tình của người khác..”
Cận Tri Thận không nói nốt câu tiếp theo nhưng Giang Tiêu Tiêu cảm thấy hậu quả có lẽ sẽ rất nghiêm trọng. Có điều nghĩ lại câu nói em là của tôi” vừa rồi, trái tim cô chợt rung động, vẻ mặt cũng trở nên hốt hoảng.
Giang Tiêu Tiêu vội nói: “Cũng không còn sớm nữa, tôi về nghỉ ngơi đây.”
Cô đang định rời đi thì Cận Tri Thận kéo cổ tay cô lại.
“Khoan đã, anh có thứ này cho em.”
Giang Tiêu Tiêu cảm thấy khó hiểu, sau đó cô thấy Cận Tri Thận bật đèn lên, không biết lấy ở đâu ra một hộp nhung, bên trong là một chiếc ghim cài áo rất đẹp.
“Hôm nay ra ngoài thì nhìn thấy nó, cảm thấy rất hợp với khí chất của em nên mua về.” Cận Tri Thận nói.
Quả thật chiếc ghim cài áo này rất phù hợp với khí chất của Giang Tiêu Tiêu, nhưng cô vừa nhìn đã biết nó rất có giá trị, vì thế cội vàng lắc đầu từ chối.
Cận Tri Thận biết cô sẽ từ chối nên anh nói tiếp: “Coi như là quà đáp lễ đi. Em mua cho Tiểu Bảo rất nhiều thứ rồi mà, đúng không?”
“Làm sao anh biết?” Giang Tiêu Tiêu hỏi với giọng nghi hoặc.
Cận Tri Thận mỉm cười: “Chẳng lẽ đống robot kia là để cho em chơi?”
Giang Tiêu Tiêu cảm thấy hết sức bất đắc dĩ rồi đành phải nhận lấy, cô cứ cảm thấy mình đang lợi dụng anh, bỗng nhiên Cận Tri Thận hỏi: “Em định khi nào về nước?”
“Dự án ký kết thành công nên giám đốc cho nghỉ hai ngày, ngày mai đi chơi loanh quanh rồi ngày mốt về nước.” Giang Tiêu Tiêu trả lời.
Cô chưa kịp phản ứng thì Cận Tri Thận đã cầm áo khoác và chìa khóa xe lên và nói: “Nếu vậy anh đưa em đi dạo một lát.”
Dứt lời, anh kéo Giang Tiêu Tiêu ra ngoài.
Giang Tiêu Tiêu sững sờ, định từ chối. Giờ này còn ra ngoài đi dạo gì nữa?
Danh Sách Chương: