Bốn mắt nhìn nhau, Cận Tri Thận kìm lòng không đậu, bèn nâng cằm cô lên rồi hôn cô.
“Ưm..”
Giang Tiêu Tiêu trợn to mắt, ngây người vì kinh ngạc, nhất thời trở tay không kịp.
Sau khi tỉnh táo lại, cô giãy giụa muốn đứng dậy nhưng lại bị Cận Tri Thận ôm chặt.
Anh vây cô trong lòng mình, cuồng nhiệt hôn.
Môi lưỡi hai người cuốn lấy nhau, mùi rượu thoang thoảng, nhiệt độ trong phòng bỗng tăng cao, xung quanh ngập tràn hơi thở mập mờ.
Tới khi Giang Tiêu Tiêu cảm thấy sắp ngạt thở, Cận Tri Thận mới chậm rì rì thả cô ra.
Anh nhắm mắt ngủ tiếp.
Giang Tiêu Tiêu chạy trối chết ra khỏi phòng.
Mặt cô vẫn còn đỏ bừng, tim đập dồn dập. Giang Tiêu Tiêu vào nhà tắm rửa mặt, hồi lâu mới bình tĩnh lại.
Cô thầm trách tại sao Cận Tri Thận lại mượn rượu làm càn, mà cái chính là đây đã là lần thứ hai rồi, lần nào hôn xong anh cũng lăn quay ra ngủ một cách vô trách nhiệm như thế.
Giang Tiêu Tiêu hờn dỗi một lúc lâu mới về phòng, Cận Tri Thận đang nằm im trên giường.
Cô đi tới cởi giày và đắp kín chăn cho anh.
Một lúc lâu sau cô mới ra ngoài ngủ trên sô pha.
Hôm sau Cận Tri Thận thức dậy, anh xoa nhẹ vùng giữa hai đầu lông mày, đầu óc choáng váng.
Anh nhìn gian phòng được bài trí ấm áp, dường như trong không khí còn thoang thoảng hương thơm. Anh ngẩn ra giây lát mới nhận ra đây là phòng của Giang Tiêu Tiêu.
Tại sao mình lại ở đây?
Cận Tri Thận cụp mắt, nhớ lại xem rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Tối qua anh và Cận Tri Thận cùng Tô Uyển Ương đi gặp khách hàng…
Chỉ trong nháy mắt Cận Tri Thận đã hiểu ra tại sao mình lại ở đây.
Anh bất giác nghĩ tới nụ hôn kia. Cận Tri Thận cứ ngỡ đó chỉ là mơ nhưng giờ xem ra là thật, cũng không biết tối qua Giang Tiêu Tiêu có sợ không…
Cận Tri Thận đứng dậy đi ra ngoài, quả nhiên không thấy Giang Tiêu Tiêu đầu cả nhưng trên bàn có bữa sáng và thuốc giải rượu, ngoài ra còn có một tờ giấy viết: “Bàn chải đánh răng và khăn mặt đều là đồ mới, được để trong phòng tắm.”
Vừa trông thấy mấy thứ này, Cận Tri Thận lập tức bật cười, xem ra cô thật sự bị dọa chạy mất rồi.
Sau khi vệ sinh cá nhân và ăn sáng xong, Cận Tri Thận đi tới công ty.
Cận Tri Thận gặp em trai mình ở cửa công ty, cả hai cùng vào thang máy.
Cận Tri Dực hơi chột dạ nhưng vẫn cười hì hì rồi nói: “Anh à, hôm nay anh có vẻ tràn trề năng lượng nhỉ? Có phải tối qua đã xảy ra chuyện gì bí mật lắm không?”
Cận Tri Thận hờ hững liếc nhìn anh ta, lạnh nhạt lên tiếng: “Sau này không được tự ý quyết định như thế nữa.”
“Anh, em có đâu, tối qua anh uống say rồi kêu gào đòi đi tìm chị dâu, em không đưa anh đi thì anh dọa nhảy xuống xe.”
Nhận thấy ánh mắt âm u lạnh lẽo của anh trai, Cận Tri Dực không dám nói linh tinh nữa.
“Anh à, em làm vậy còn không phải vì thúc đẩy tình cảm giữa anh và chị dâu sao? Em đã hao tâm tổn trí vì anh như vậy, trên đời này làm gì có đứa em trai nào tốt thế này chứ!”
Thúc đẩy tình cảm? Cận Tri Thận thoáng xuất hiện vẻ bất đắc dĩ.
Tối qua xảy ra chuyện kia khiến cô ấy vừa tức giận lại vừa thẹn thùng, nếu không cô đã chẳng ra ngoài từ sớm như thế. Cũng chẳng biết cô định trốn tránh anh bao lâu nữa, còn ở đấy mà thúc đẩy tình cảm!
Trong lúc hai anh em trò chuyện, thang máy đã lên tới tầng văn phòng.
Tô Uyển Ương phía đối diện đi tới chào hỏi hai người.
“Tri Thận, Tri Dực, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng chị Uyển Ương!” Cận Tri Dực cũng chào lại.
Tô Uyển Ương gật đầu rồi nhìn sang Cận Tri Thận hỏi: “Tri Thận, tối qua anh uống nhiều rượu như vậy, hôm nay có thấy khó chịu chỗ nào không?” . Truyện Ngược
Cận Tri Thận lắc đầu, lạnh nhạt đáp: “Không sao.”
Nói xong anh lập tức đi vào văn phòng.
Cận Tri Dực cũng chào tạm biệt rồi vào theo.
Tô Uyển Ương nhíu mày nhìn theo bóng lưng Cận Tri Thận, nét mặt dần ảm đạm.
Hôm nay Cận Tri Thận vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, Tô Uyển Ương biết người đàn ông này có tính sạch sẽ, anh không đời nào mặc một bộ hai ngày liền.
Lẽ nào tối qua Cận Tri Thận không về nhà? Vậy thì anh đi đâu? Không phải là…
Tô Uyển Ương chợt biến sắc, chỉ mong mình nghĩ nhiều.
Công ty Sáng tạo Cẩm Sắt.
Đúng là Giang Tiêu Tiêu rời nhà từ sáng sớm để khỏi lúng túng khi gặp Cận Tri Thận.
hòng của Tô San báo cáo chuyện Lục thị muốn mượn kênh quảng cáo của tập đoàn Cận thị để quảng bá.
Nghe xong, Tô San nói: “Chuyện này phải tranh thủ thôi, chưa chắc tập đoàn Cận thị đã có sẵn vị trí quảng cáo, vì vậy tôi giao cho cô đi dò hỏi đó.”
“Hả?” Tại sao lại giao cho cô? Giang Tiêu Tiêu ngập ngừng chốc lát rồi lên tiếng: “Giám đốc Tô, vì một vài lý do cá nhân mà tôi không tiện tới tập đoàn Cận thị, cô xem có thể cử người khác đi thay được không?”
“Lý do là gì?” Tuy biết rõ nhưng Tô San vẫn hỏi như thể chẳng biết gì hết.
Giang Tiêu Tiêu bối rối, mình phải giải thích thế nào đây, chẳng lẽ nói với Tô San rằng mình và tập đoàn Cận thị có quan hệ mập mờ?
Thôi thôi thôi, nhưng mà bây giờ cô không muốn gặp Cận Tri Thận!
Tô San thấy cô im lặng, đành bảo: “Tiêu Tiêu, dù thế nào cũng không thể vì lý do cá nhân mà lỡ dở công việc được. Chốt nhé, chuyện này giao cho cô, tôi rất xem trọng cô đó!”
Cậu hai nhà họ Cận đã dặn dò, nếu có cơ hội cho Giang Tiêu Tiêu đến tập đoàn Cận thị thì cử cô đi, vì vậy hễ là việc liên quan đến tập đoàn Cận thị, Tô San nào dám cử người khác đi thay!
Giang Tiêu Tiêu cảm thấy bế tắc.
Quả thật cô không thể vì lý do cá nhân mà trễ nải công việc, nhưng hiện giờ cô và Cận Tri Thận…
Giang Tiêu Tiêu nghĩ tới nghĩ lui, đến trưa cô đành hẹn gặp Lục Tranh.
Hai người ngồi trong quán cà phê, Lục Tranh mỉm cười hỏi: “Tiêu Tiêu, sao vậy? Trông em mặt mày ủ rũ kìa.”
Giang Tiêu Tiêu nhìn anh ấy, cô ngập ngừng chốc lát rồi hỏi dò: “Đàn anh à, công ty anh chỉ cân nhắc đến tập đoàn Cận thị thôi sao? Thật ra trong nước còn rất nhiều kênh quảng cáo không tệ đâu.”
Lục Tranh biết ngay là cô đang buồn vì chuyện gì, anh ấy cũng đã nghĩ đến chỗ khó xử của Giang Tiêu Tiêu. Dù sao cũng là vị trí quảng cáo của tập đoàn Cận thị, đâu dễ dàng lấy được. Anh ấy không muốn làm khó cô, cho nên bằng lòng lùi một bước.
“Không sao đâu, cũng không nhất thiết phải là tập đoàn Cận thị. Thế này vậy, phiền em giới thiệu cho anh một vài công ty khác nhé!”
Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm.
Ban đầu cô chỉ định dò hỏi Lục Tranh thôi, nếu không được thì cô sẽ tới tập đoàn Cận thị nói chuyện.
Giờ thì tốt rồi, Lục Tranh đồng ý tìm công ty khác, như vậy cô không cần đến tập đoàn Cận thị tìm Cận Tri Thận nữa.
Giang Tiêu Tiêu đang vui vẻ, bỗng một giọng nam trầm khàn quyến rũ vang lên.
“Vị trí quảng cáo của tập đoàn Cận luôn dành chỗ cho em, tại sao phải từ chối?”
Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Giang Tiêu Tiêu chưa quay lại đã biết người tới là ai.
Cô giật thót, tim đập thình thịch. Đây là vận số quái quỷ gì, sao hai người lại gặp nhau mọi lúc mọi nơi thế này?
Danh Sách Chương: