Nghe Cận Tri Dực nói vậy, Giang Tiêu Tiêu lại cảm ơn Cận Tri Thận lần nữa: “Cảm ơn anh.”
Cận Tri Thận mỉm cười: “Không có gì.”
“Đúng đấy, đều là người một nhà, cô Giang không cần khách sáo.”
Khóe miệng Giang Tiêu Tiêu giật nhẹ.
Ai là người một nhà với anh cơ?
Không đúng, Giang Tiêu Tiêu nghĩ lại những lời Cận Tri Dực vừa nói, cô cau mày.
“Anh vừa nói nhân viên phục vụ nhìn thấy tôi đi vào phòng với người đàn ông đó ư?”
Cận Tri Dực gật đầu: “Đúng vậy, cô Giang, sao cô lại vào phòng của đàn ông mà không cảnh giác gì thế?”
Đương nhiên Cận Tri Thận và Cận Tri Dực tin tưởng Giang Tiêu Tiêu sẽ không quyến rũ người khác, nhất định trong chuyện này có nguyên nhân nào đó.
Giang Tiêu Tiêu kể đầu đuôi sự việc cho hai người họ nghe.
Nghe cô kể xong, Cận Tri Dực cảm thấy tên kia đúng là thứ cặn bã khốn kiếp.
“Cô Giang, lần sau cô phải chú ý, tuyệt đối không được đi theo người lạ, nếu không phải có nhân viên phục vụ trông thấy cô thì toi rồi.”
Giang Tiêu Tiêu khẽ cau mày, nói: “Tôi nhớ lúc ấy không có ai ở cửa phòng mà, nhân viên phục vụ đó…”
Làm sao nhìn thấy mình và người đàn ông kia vào phòng được, chẳng lẽ là do mình không thấy?
Nhưng Giang Tiêu Tiêu vẫn nhớ rõ lúc ấy hành lang rất yên tĩnh, không có ai ở đó cả.
Cận Tri Thận và Cận Tri Dực nghe vậy là biết có khả năng tên kia bị người khác xúi giục, bọn họ không tìm được Giang Tiêu Tiêu tất nhiên sẽ đi hỏi người khác, phỏng chừng nhân viên phục vụ đã được bố trí sẵn từ trước, có người muốn bọn họ chứng kiến cảnh tượng trong phòng khách sạn, tuy nhiên lại không ngờ rằng Giang Tiêu Tiêu vẫn luôn phản kháng cho đến khi bọn họ tới.
Người nào lại hận Giang Tiêu Tiêu như thế? Nên biết rằng chuyện này đã đe dọa trực tiếp đến sự trong sạch và tính mạng của cô.
Sắc mặt Cận Tri Thận trở nên u ám, anh mỉm môi rồi nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện kể tiếp có chúng tôi xử lý rồi, em ăn trước đi đã.”
Anh không muốn để Giang Tiêu Tiêu phải nhớ lại đoạn quá khứ này.
Còn những người làm hại cô, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Giang Tiêu Tiêu gật đầu, mệt nhọc suốt cả đêm, lúc này cô cũng đói lắm rồi.
Cận Tri Dực nói rất tự giác: “Vậy cô Giang nghỉ ngơi cho khỏe, tôi đi trước.”
Vừa nãy mình đã quấy rầy hai người bọn họ rồi, bây giờ không thể làm phiền thêm được nữa, Cận Tri Dực tự giác đi về.
Cận Tri Thận vẫn ở lại đây, sau khi hai người bọn họ ăn sáng xong, Giang Tiêu Tiêu ngáp một cái, có lẽ vì vừa uống thuốc nên bây giờ cô thấy hơi mệt.
Giang Tiêu Tiêu nhìn Cận Tri Thận, nói: “Anh cứ đi làm đi, không cần ở lại đây với tôi đâu, để Tiểu Bảo ở nhà một mình cũng không ổn, tôi ở đây một mình cũng được rồi.”
Tuy trong lòng cô vẫn còn sợ hãi vì chuyện tối qua, nhưng Cận Tri Thận đã trông nom cô cả đêm rồi, vả lại trong phòng bệnh chỉ có một chiếc giường cô đang nằm, nếu anh ở lại thì ngủ ở đâu được?
Cận Tri Thận mím môi rồi nói: “Tiểu Bảo về nhà ông bà nội nó rồi, em ngủ đi, tôi ở đây trông.”
Anh nói hết sức kiên quyết, không cho Giang Tiêu Tiêu từ chối.
Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao Cận Tri Thận yên tâm để cô ở đây một mình được.
Giang Tiêu Tiêu mím môi, cô cũng không nghĩ ra lý do nào để khuyên anh đi cả.
Cô không còn cách nào khác, đành phải đi ngủ, có lẽ do quá mệt nên cô nằm trên giường một lát là ngủ ngay.
Phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, Cận Tri Thận cứ ngồi trông cô như thế.
Bỗng nhiên điện thoại đặt bên cạnh reo lên, trên màn hình hiện lên tên Tô Uyển Ương.
Cận Tri Thận đi ra ngoài phòng bệnh nghe điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng của Tô Uyển Ương.
“Tri Thận à, cô Giang sao rồi anh?”
“Cô ấy không có gì đáng ngại.”
“Vậy à? Vậy là tốt rồi.” Giọng điệu của Tô Uyển Ương vẫn điềm đạm và nhã nhặn, không nghe ra được bất kỳ cảm xúc gì.
Ngay sau đó cô nghe thấy một giọng nói khác từ đầu dây bên kia.
“Bác sĩ ơi, bác sĩ.”
Bàn tay cầm điện thoại của Tô Uyển Ương hơi nắm chặt: “Anh vẫn đang ở bệnh viện à?” Bây giờ đã là rạng sáng rồi..
“Ừ.” Cận Tri Thận đáp lại một cách lạnh nhạt, anh nói tiếp: “Nhờ cô xin lỗi ông Tô giúp tôi, vì đã đi trước mà chưa kịp chào hỏi.”
“Không sao đâu, ông nội sẽ không trách anh.”
“Ừm, nếu không có việc gì khác thì tôi cúp máy trước.”
Nói xong Cận Tri Thận cúp điện thoại.
Tô Uyển Ương đứng ngẩn ngơ ở ban công, ánh mắt vốn còn dịu dàng bỗng trở nên lạnh lẽo.
Cô ta siết chặt điện thoại di động trong tay, lúc này Cận Tri Thận vẫn đang ở bệnh viện với Giang Tiêu Tiêu, còn mình thì sao?
Lúc ấy Cận Tri Thận hoàn toàn không ngó ngàng gì đến mình, cho dù bây giờ mình đích thân gọi cho anh ấy thì cũng không hỏi mình có sợ không… thậm chí anh ấy còn không có nổi một câu quan tâm mình.
Tô Uyển Ương mất hồn mất vía mà trở lại phòng khách.
Người nhà họ Tô vừa mới trở về không bao lâu, hiện tại tất cả mọi người đang ngồi trên ghế số pha, ông cụ Tô có vẻ không vui, ông cụ nói: “Người phụ nữ đó là ai?”
Hiển nhiên người phụ nữ ông cụ nói chính là Giang Tiêu Tiêu.
Tuy chuyện xảy ra tối hôm qua đã bị giấu đi nhưng dù sao cũng là bữa tiệc do nhà họ Tô tổ chức, vì vậy bọn họ biết rõ mọi việc đã xảy ra.
Ông cụ Tô vốn tưởng Giang Tiêu Tiêu chỉ là tình nhân của Cận Tri Dực mà thôi, ông cụ không nghĩ được rằng cô và Cận Tri Thận lại có quan hệ khác thường.
Tô Uyển Ương cụp mắt, trông sắc mặt cô ta hơi u ám.
“Con cũng không biết, nhưng con đã cho người đi tìm hiểu, sẽ có tin tức nhanh thôi.”
Hiện tại Tô Uyển Ương mới là người tò mò nhất rốt cuộc Giang Tiêu Tiêu là ai, sao cô quen biết được với Cận Tri Thận và tại sao anh lại chú ý đến cô như vậy.
Vẻ mặt của ông bà Tô ngồi bên cạnh cũng hiện lên nét lo âu, họ nhắc nhở: “Uyển Ương à, con phải trông chừng Tri Thận cho kỹ, nếu không thì không có cơ hội đâu.”
Trước đó Cận Tri Thận từ chối thẳng thừng lời ngỏ muốn làm thông gia của ông cụ Tô, nếu anh thích cô gái khác thật thì nhà họ Tô cũng không có cách nào ngăn cản.
Ông cụ Tô cũng nói: “Đúng đấy, Uyển Ương à, đừng để ông nội thất vọng.”
Mặc dù nhà họ Tô là danh gia vọng tộc, trông thì bề thế nhưng thực tế lại không vững chắc.
Cụ ông nhà họ Tô đã lớn tuổi, sức khỏe của ông Tô lại không được tốt, thường xuyên bị bệnh, còn các chú các bác trong họ thì nhìn chằm chằm Tô thị như hổ đói, mặt ngoài mọi người tỏ ra hòa thuận, nhưng sau lưng thì lừa gạt lẫn nhau, lục đục nội bộ không biết đường nào mà lần.
Nhà họ Tô bồi dưỡng Tô Uyển Ương ngay từ khi còn nhỏ, gửi gắm tất cả hy vọng vào cô ta, chỉ cần cô ta có thể vào làm dâu nhà họ Cận thì mai sau cô ta muốn tiếp nhận Tô thị hoàn toàn không thành vấn đề.
Tô Uyển Ương gật đầu, đương nhiên cô biết ông nội và ba mẹ đặt biết bao kỳ vọng vào cô, cô không thể từ bỏ Cận Tri Thận một cách dễ dàng.
Bệnh viện, hôm sau.
Giang Tiêu Tiêu tỉnh lại rất sớm, cô nhìn quanh phòng bệnh, trên ghế sô pha, Cận Tri Thận hãy còn đang ngủ say, gương mặt anh rất điển trai, đôi chân dài không có đủ chỗ để đặt.
Giang Tiêu Tiêu ngập ngừng rồi đứng dậy, cầm chăn nhẹ nhàng đắp lên cho anh, cô quan sát khuôn mặt của anh, nét mặt cô trở nên dịu dàng.
Đúng lúc này, Cận Tri Thận tỉnh giấc, ánh mắt hai người giao nhau, Giang Tiêu Tiêu không nhịn được phải lúng túng dời tầm mắt đi.
Danh Sách Chương: