Sau khi điên cuồng gào thét xong, Tô Uyển Ương nhìn Cận Tri Thận bằng đôi mắt căm thù.
So với sự kích động của cô ta, Cận Tri Thận lại rất bình thản.
"Sao cô biết chuyện đó?" Cận Tri Thận hỏi.
"Gì cơ?" Tô Uyển Ương chau mày.
"Sao cô biết chuyện Tiêu Tiêu chưa kết hôn đã sinh con?”
"À thì..." Tô Uyển Ương vốn đang tức giận nhưng bây giờ cô ta lại luống cuống. Cô ta đảo mắt, lạnh lùng hừ mũi: “Muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm!” Nguồn truyen88.net
Cận Tri Thận nheo mắt: “Không đúng, tôi đã dặn Tri Dực ém chuyện này lại rồi, sao cô biết được? Trừ phi... Cô chính là người giật dây đằng sau."
Tô Uyển Ương hoảng loạn, không kịp nghĩ kĩ lời anh nói đã vội vàng phản bác: “Không phải, không phải em đăng bài viết.”
"Bài viết?" Trong mắt Cận Tri Thận lóe lên tia sáng: "Hình như tôi chưa nhắc tới hai chữ 'bài viết nào cả."
Tô Uyển Ương hoảng loạn thật rồi, nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt giễu cợt: “Giang Tiêu Tiêu tưởng rằng những chuyện mình đã làm sẽ được chôn vùi mãi mãi, nhưng ai dè có người không thuận mắt nên tiết lộ cho người khác. Em biết chuyện vì có người kể
cho em."
"Ai?"
"Một người bạn."
Tô Uyển Ương sợ rằng nếu anh hỏi tiếp thì mình sẽ không chống đỡ được nên vội cười xòa cho qua, giành nói trước khi anh lên tiếng: "Tri Thận, hôm nay tâm trạng anh không tốt, để khi khác em tới thăm anh.”
Lúc này, trợ lý đi vào.
Tô Uyển Ương liếc nhìn anh ta và nói: “Không cần làm phiền anh, tôi tự đi.”
Nói xong cô ta bước nhanh ra ngoài.
Trợ lý nhìn theo cô ta rời đi rồi mới quay sang nhìn Cận Tri Thận: "Chủ tịch.”
"Ra ngoài."
Ánh mắt lạnh lùng của anh làm trợ lý không dám ho he, vội xoay người đi ra ngoài.
Cận Tri Dực có vắt nát óc suy nghĩ cũng không hiểu nổi tại sao một người to lù lù như Giang Tiêu Tiêu lại mất tăm mất tích.
Điều khiến anh ta khó hiểu hơn là có chuyện nhà họ Cận không làm được.
Với thể lực của nhà họ Cận, muốn tìm một người chỉ là chuyện cỏn con, thế nhưng lần này anh ta đã bỏ ra biết bao nhiêu công sức cũng không tìm được.
Chuyện này quá kì quặc, nhất định là có vấn đề.
Cận Tri Dực cẩn thận suy ngẫm lại toàn bộ sự việc, rồi đột nhiên anh ta nhớ ra một việc, bèn vỗ đầu mình: "Đúng rồi, sao mình lại quên mất người nhà họ Giang nhỉ? Có lẽ bọn họ là những người hiểu rõ về chuyện của chị dâu nhất." Nhớ đọc truyện trên Truyen88 để ủng hộ team!
Không sai, chắc chắn là người nhà họ Giang biết điều gì đó, Cận Trị Dực vội lái xe đến nhà họ Giang.
Cả nhà họ Giang rất bất ngờ khi thấy Cận Tri Dực đến, đặc biệt là Giang Chấn. Ông ta không ngờ cậu hai nhà họ Cận lại đích thân đến nhà nên vô cùng kích động, tưởng rằng mình đã bám víu được nhà họ Cận.
"Chào cậu hai, mời ngồi, mời ngồi." Giang Chấn lo sợ nhìn Cận Tri Dực.
Cận Tri Dực lạnh lùng nhìn nhìn ông ta, vẻ mặt lộ rõ sự mỉa mai.
Cận Tri Dực nắm rõ tình hình nhà họ Giang, càng biết rõ tường tận bọn họ đã đối xử với chị dâu như thế nào.
Vì vậy, anh ta rất coi thường nhà họ Giang.
Nếu không phải vì cần tìm tung tích của chị dâu thì không đời nào anh ta thèm đến nơi này.
"Không phải tôi tới đây để nói chuyện phiếm, tôi đến để hỏi ông vài chuyện." Cận Tri Dực lạnh lùng lên tiếng."
Giang Chấn cười ha hả: “Có chuyện gì cậu hai cứ hỏi thắng, nếu biết tôi sẽ trả lời hết."
Lúc này Giang Chấn đang vui như mở cờ trong bụng vì nghĩ rằng Cận Tri Dực đến tìm ông ta là vì đánh giá cao ông ta.
“Cậu hai, mời uống trà."
Thẩm Thục Lan bưng ly trà để trước mặt Cận Tri Dực.
Danh Sách Chương: