Mục lục
Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điên cuồng suốt một đêm.

Nỗi nhung nhớ lẫn nhau hết thảy đều tràn ra trong sự triền miên cực hạn.

“Tiêu Tiêu, anh yêu em.”

Anh thì thầm bên tai cô lời thổ lộ tâm tình, còn cô rơi lệ không ngừng, chỉ có thể víu chặt lấy lưng anh, sa vào cơn sóng tình.

Cận Tri Thận ngủ say.

Căn phòng được bao trùm trong ánh đèn tờ mờ, chỉ có ngọn đèn áp tường ở đầu giường là sáng rõ.

Ánh sáng màu cam rọi xuống giường, Giang Tiêu Tiêu quay đầu lại, đôi mắt sâu thẩm nhìn chằm cham Cận Tri Thận.

Như thể muốn khắc ghi hình dáng của anh vào trong đầu mình.

Hai tháng không gặp, dường như anh gầy hơn trước, dù không gian mờ tối vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng quầng thâm dưới mắt anh.

Anh cũng không vui vẻ chút nào.

Nhất thời, trong lòng cô ngổn ngang cảm xúc.

Có áy náy, có đau lòng, có cả tình tự mà cô không thể nói rõ.

"Em xin lỗi.”

Giang Tiêu Tiêu lẩm bẩm, cô nhắm mắt, giơ tay ôm anh thật chặt.

Mãi lâu sau mới buông tay.

Đầu ngón tay mơn trớn khuôn mặt anh thật dịu dàng, khóe miệng cô bất giác cong lên thành một nụ cười đắng chát.

“Tri Thận, xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ của em. Bởi vì chỉ có làm như vậy mới là tốt nhất cho anh, cho em, cho nhà họ Cận."

Bên ngoài, trời sắp sáng, Giang Tiêu Tiệu đứng dậy, bước xuống giường mà vẫn không thôi lưu luyến, cô nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào.

Sau đó cô giúp Cận Tri Thận mặc quần áo tử tế, thu dọn xong hết thảy, chế tạo dấu hiệu giả tạo là cô chưa từng xuất hiện ở đây.

Cuối cùng, lúc rời đi, cô nhìn người đàn ông ngủ say trên giường với vẻ quyến luyến.

Lần này chia tay, có lẽ sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa.

Nhưng dù trong lòng đầy ắp những bất đắc dĩ lẫn lưu luyến không nỡ chia xa, thì cô cũng chỉ có thể lựa chọn làm như vậy.

Giang Tiêu Tiêu cắn răng, xoay người, mang theo trái tim đau đớn rời đi một cách kiên quyết.

Ánh nắng ban mai xuyên qua ô cửa sổ rọi lên tấm rèm cửa vừa dày vừa nặng, người nằm trên giường rên rỉ mấy tiếng, đột nhiên bật người ngồi dậy.

Cận Tri Thận nhìn xung quanh, sau đó lại vén chăn lên, thấy quần áo trên người mình vẫn còn nguyên như cũ, anh bất giác cau mày thật chặt.

Chẳng lẽ... chỉ là một giấc mơ thôi u?

Nhưng vì sao nó lại chân thực đến vậy?

Sau đó anh mỉm cười tự giễu, cô rời bỏ anh mà đi nhẫn tâm như thể thì sao có thể xuất hiện lại chứ?

Chẳng qua là anh ngày nhớ đêm mong, cho nên mới nằm mơ thôi.

Cận Tri Thận không nghĩ nhiều nữa, anh rửa mặt một cách qua loa rồi vội vàng đi khỏi khách sạn.

Anh không hề biết rằng lúc anh lên taxi rời đi, một bóng người mảnh khảnh đi ra từ đằng bồn cây ngoài khách sạn.

Giang Tiêu Tiêu nhìn xe taxi đi xa dần, thật lâu sau vẫn chưa thể tỉnh táo lại.

Về đến nhà, Giang Tiêu Tiêu gần như không ngủ cả một đêm bây giờ cũng chẳng có tinh thần, cảm thấy trong lòng trống trải vô cùng.

Cô biết không phải là vì ngủ không đủ giấc, mà là vì Cận Tri Thận

Hai tháng qua, cô cho rằng mình có thể từ từ quên anh.

Thế nhưng khi gặp lại mới hay bản thân chỉ đang lừa mình dối người mà thôi.

Cô nhớ anh nhiều hơn cả mình nghĩ.

Tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy?

Tại sao cô đã lừa chọn rời đi rồi mà vẫn để anh xuất hiện trước mặt cô?

Như thế thì làm sao cô mới quên được anh đây?

Bỗng nhiên chuông điện thoại reo vang.

Là đồng nghiệp gọi đến.

“Tiêu Tiêu, sao giờ này cô vẫn chưa đi làm?".

Đây là lần đầu tiên Giang Tiêu Tiêu đi làm muộn trong hai tháng qua, thế nên không tránh được bị trưởng phòng măng một trận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
TN
Thanh Nguyen22 Tháng hai, 2022 14:18
Nhieu doan k duoc hay cho lam luc nu chinh can duoc bao ve ma nam chinh chui xo xinh nao y
HH
Huong Huong11 Tháng tám, 2021 13:44
Sao toi chuong 480 lại ngung roi .sao dọc tiep đây rỏ chán
LCH
Lynh Chuyển Hàng03 Tháng tư, 2021 03:16
Hay quá nha,đọc hoài không chán
BÌNH LUẬN FACEBOOK