Cận Tri Thận dùng mắt ra hiệu cho Giang Tiêu Tiêu rồi đi ra ngoài.
Anh đi ra ban công rồi mới gọi điện lại cho Bạch Lễ, hỏi: “Thế nào
rồi?”
“Đã bắt được rồi, chẳng qua không biết anh định làm gì tiếp theo?” Bạch Lễ nói với giọng bình tĩnh.
“Trực tiếp giao người cho cảnh sát đi, cậu biết nên làm thế nào rồi đấy.” Cận Tri Thận rất tin tưởng năng lực làm việc của Bạch Lễ.
Cận Tri Thận nhìn bầu trời bên ngoài trong xanh thăm thẳm, chim chóc bay lượn tự do giữa không trung.
Nhưng ai biết dưới cùng một bầu trời này, đang có bao nhiêu con mắt nhòm nhớ anh?
Thật ra, dĩ Cận Tri Thận không cần giao hai lính đánh thuê bắt được kia cho cảnh sát, nếu giữ lại trong tay, nhất định anh sẽ khiến hai người đó phải trả giá đắt vì hành động của mình.
Tuy nhiên, bởi vì ở trong nước nên anh không muốn rêu rao, tạm thời không định dùng quá nhiều quan hệ và thủ đoạn để đối phó những người này, nếu có người có thể giúp anh xử lý thì tại sao lại không cân?
Nói thẳng ra là hai người kia cũng chỉ là sát thủ mà Quý Trần thu mua thôi, đối tượng chân chính anh cần đối phó là Quý Trần đứng sau lưng đám người này.
Sau khi cúp điện thoại, Cận Tri Thận quay lại phòng bệnh, lúc này Cận Tri Dực đã tỉnh lại, nhưng vẫn còn khá yếu.
“Con à, con nói đi con muốn ăn gì, muốn uống gì, nói cho mẹ biết, mẹ đi làm cho con, con muốn gì mẹ cũng đồng ý” Bà Cận vuốt ve gò má của Cận Tri Dực, cực kỳ đau lòng.
“Mẹ, chỉ cần mẹ đừng giục con kết hôn là được.”
Cận Tri Dực nói thể làm bà Cận hơi bất mãn, bà đập lên gối của anh ta một cái: “Kết hôn là chuyện lớn cả đời, tại sao lại không nhắc được? Bây giờ anh con có Tiêu Tiêu, cũng có con cả rồi, mà con thì vẫn chưa có gì cả. Con định không kết hôn cả đời đấy hả?”
Cận Tri Dực lập tức trách mẹ mình: “Mẹ, con đau quá”
“Đâu? Mau cho mẹ xem nào.”
Vừa nghe Cận Tri Dực hô đau là bà Cận không càu nhàu nữa, vội. vàng đứng dậy kiểm tra tình trạng của anh ta.
Cận Tri Dực lén trợn mắt sau lưng bà Cận, Giang Tiêu Tiêu nhìn thấy thì cười trộm, để trốn tránh đề tài này, anh ta quả đúng là không từ thủ đoạn.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Tổng Thanh Uyển đi vào, trên tay cô còn cầm hộp đựng thức ăn và trái cây. Khi nhìn thấy một phòng đầy người, cô ấy ngẩn ra.
Cô ấy chỉ định đến thăm Cận Tri Dực một lúc, không nghĩ tới cả nhà họ Cận đều ở đây.
Cô ấy đặt đồ xuống rồi định đi luôn, nhưng bị Giang Tiêu Tiêu cản lại.
“Thanh Uyển, em đến rồi thì ở lại đi, lát nữa Tri Dực còn cần có người lại chăm sóc nữa”
Bà Cận vừa trông thấy Tổng Thanh Uyển, hai mắt lập tức biến thành hình viên đạn.
Tại vì cô gái này mà Cận Tri Dực mới bị thương nặng như thế, dĩ nhiên bà thấy mặt Tống Thanh Uyển sẽ không có ấn tượng tốt gì.
Tống Thanh Uyển cảm nhận được ánh mắt của bà cận, cảm thấy lúng ta lúng túng.
Tiểu Bảo thấy thế, nhanh trí cầm tay Tống Thanh Uyển, kéo cô ấy đến cạnh Cận Trị Dực, tinh nghịch nói: “Cô Thanh Uyển, cháu thấy chú đang đau lắm, cô giúp chú cháu thổi đi. Trước đây Tiểu Bảo ngã, bị thương, mẹ toàn thổi cho cháu, chỉ cần thổi phù một chút là hết đau liền, cô mau giúp chú cháu đi mà.”
Sau khi ăn tối ở nhà, Cận Tri Thận mang Giang Tiêu Tiêu ra ngoài, hai người họ đi dạo, hưởng thụ cảm giác khoan khoái khi gió đêm hiu hiu thổi.
“Tri Thận, hình như lâu rồi chúng ta chưa đi dạo với nhau như thế này.”
Giang Tiêu Tiêu nhìn tà dương dần khuất bóng và nói.
Nghe vậy, Cận Tri Thận xoa đầu cô, nói với vẻ cưng chiều: “Đúng thế, khoảng thời gian này anh bận quá, hơn nữa Trị Dực còn bị thương. Chỉ cần giải quyết đám tiểu nhân trong nước là anh có thể đưa em ra ngoài du lịch”
Giang Tiêu Tiêu nghĩ đến những việc xảy ra gần đây mà kinh hồn bạt vía, cô nhìn Cận Tri Thận, giọng điệu lo âu: “Bất cứ lúc nào anh cũng phải giữ liên lạc với em, để em biết được tình hình của anh. Hơn nữa, tuyệt đối đừng để bị thương”
Cận Tri Thận nhìn thấy nét lo lắng trong đôi mắt cô, cảm thấy rất ấm. lòng, anh gật đầu nghiêm túc.
Hai người bọn họ lại đi loanh quanh thêm một lúc nữa rồi mới về nhà.
Hai ngày sau, Cận Tri Thận không đến công ty, nhưng trợ lý vẫn báo cáo công việc như mọi ngày và đưa một xấp tài liệu trong tay cho anh.
Cận Tri Thận xem qua một lần, ký tên ở cuối tài liệu, sau đó hỏi: “Tình hình hiện nay của Stephen thế nào rồi?”
Trợ lý đưa tài liệu về Tập đoàn Stephen cho Cận Tri Thận, nói: “Trong hai ngày qua, vài tiêm thuốc lớn của Stephen đã phải đóng cửa, cả bệnh viện của bọn họ cũng bị kiểm tra. Hiện nay Quý Trần đang sứt đầu mẻ trán vì xử lý cục diện rối rắm này, có lẽ không còn tinh lực quan tâm chuyện trong nước nữa”
Nghe nội dung tin tức mà trợ lý báo cáo, Cận Tri Thận nói với vẻ hài lòng: “Như thế là tốt nhất. Cậu liên hệ với Ứng Thiên, để anh ấy theo dõi chặt chẽ một chút, nếu có thể thì cố gắng chiếm đoạt một ít thị phần của Stephen ở nước ngoài”
Cận Tri Thận nhìn bức ảnh Quý Trần ngang ngược trong tài liệu, chỉ muốn bóp chết gã. Nếu không phải vì gã thì Cận Tri Dực cũng sẽ không bị thương nặng như hiện giờ.
Trợ lý cảm giác hơi thở của Cận Tri Thận thay đổi, vội vàng chạy trốn để tránh bị ảnh hưởng.
Trong lòng trợ lý vẫn có chút đồng tình Quý Trần, nếu thúc ép Cận Tri Thận quá gắt, sợ rằng Tập đoàn Stephen của gã phải đóng cửa mất.
ở nước ngoài, Quý Trần nhận được tin tức hai lính đánh thuê sa lưới, không tin nổi vào tai mình. Hai lính đánh thuê đó nằm trong top ba mươi trên bảng xếp hạng lính đánh thuê đều thất bại.
Đối với gã mà nói, việc này không chỉ là gã mất hai sát thủ. Gã tức giận xé nát tài liệu trong tay, rồi lại hất tung tất cả mọi thứ trên bàn làm việc xuống đất, liên tục giẫm đạp chúng.
Sau khi trút xong cơn phẫn nộ, Quý Trần châm một điếu thuốc, gã lại cầm phần giới thiệu Cận Tri Thận lên, người đàn ông này đúng là có chút bản lĩnh, gã coi thường đối phương rồi.
Trợ lý thấy Quý Trần bình tĩnh lại mới nói: “Chủ tịch, sợ là lần này chúng ta không dễ xử lý. Đoàn lính đánh thuê mất đi hai cao thủ, nhất định sẽ gây khó dễ cho chúng ta”
“Vậy thì dùng chút tiền đuổi bọn họ đi” Quý Trần nghe trợ lý nói, bực bội cởi cúc áo sơ mi ra, cúc áo trên cùng siết chặt làm gã không thở nổi.
“Với tình hình hiện tại của công ty, hẳn là không dễ chi tiền” Trợ lý nhỏ giọng nói.
Danh Sách Chương: