Giang Tiêu Tiêu nằm trong bồn tắm, cô trầm mình vào trong nước, cảm thấy vô cùng phiền muộn. Cứ tiếp tục như thế này thì làm sao mình xa cách Cận Tri Thận được?
Người đàn ông quả thật là khiến người ta không thể tự rời xa, trong lòng Giang Tiêu Tiêu rối bời, vừa nghĩ đến việc một ngày nào đó bọn họ phải tách ra và anh sẽ kết hôn với một người phụ nữ khác là trái tim cô lại đau đớn hệt như bị vô vàn con kiến đang gặm cắn, cực kỳ khó chịu.
Giang Tiêu Tiêu rề rà mãi mới ra khỏi phòng tắm, lúc đi ra thì Cận Tri Thận cũng đã tắm xong, anh trông thấy cô đi ra thì lập tức bảo cô uống canh gừng miễn cho cảm lạnh. Anh còn gọi bác sĩ đến đo nhiệt độ cơ thể cho cô, xem cô có vấn đề gì không.
Giang Tiêu Tiêu cảm thấy Cận Tri Thận làm quá, cho nên không nín được mà bật cười.
“Hiếm khi nào thấy anh lo lắng như vậy đấy.”
Cận Tri Thận nhìn Giang Tiêu Tiêu, bởi vì đó là cô, làm sao anh không lo cho được?
Anh không muốn cô gặp phải bất cứ nguy hiểm gì, cũng không hy vọng cô xảy ra chuyện gì.
Cận Tri Thận đưa canh gừng cho Giang Tiêu Tiêu và nói: “Nếu cảm thấy không thoải mái thì phải bảo tôi ngay.”
Giang Tiêu Tiêu gật đầu, thật ra cô cũng không có vấn đề gì cả, chẳng qua là bị sặc nước, Cận Tri Thận chuyện bé xé ra to mà thôi.
Sau đó cô uống hết canh gừng. Loáng cái đã đến buổi tối, sau khi ăn tối xong, Cận Tri Thận và cô đi tản bộ.
Hòn đảo vào buổi đêm rất đẹp, trên không trung lấm tấm sao trời, tiếng sóng biển rì rào xa xăm vọng vào trong tai. Ngoài việc bất cẩn bị chuột rút hồi chiều, cả ngày hôm nay Giang Tiêu Tiêu cảm thấy thật vui sướng.
Hai người họ tìm một nơi ngồi xuống, Giang Tiêu Tiêu nói: “Cận Tri Thận, cảm ơn anh. Anh biết không, đã lâu rồi tôi chưa từng có cảm giác như thế này.”
Khi còn nhỏ, Giang Tiêu Tiêu và ba mẹ đi du lịch trên đảo, khi ấy nhà ba người vô cùng hạnh phúc. Trước khi hai mẹ con Giang Tình Tình xuất hiện, cô chưa từng có phiền não gì to tát.
Khi ấy, cô cho rằng mình sẽ mãi hạnh phúc như thế…
Đến khi đôi mẹ con kia xuất hiện, bản thân thì bị đuổi khỏi nhà họ Giang, mỗi ngày Giang Tiêu Tiêu gặp đủ mọi vấn đề, mẹ chính là lý do để cô sống tiếp.
Mãi đến tận khi người đàn ông này xuất hiện, Giang Tiêu Tiêu lại cảm giác dường như cuộc sống của mình trở nên khác xưa.
Giống như bây giờ vậy, lâu lắm rồi cô mới cảm nhận được sự thanh thản dễ chịu này, nếu có thể cô hy vọng hai người bọn họ cứ như thế này mãi thôi.
Cận Tri Thận khẽ mỉm cười, giọng nói trầm thấp đầy từ tính của anh vang lên: “Giang Tiêu Tiêu, nếu muốn cảm ơn tôi, thì phải dùng cả đời để cảm ơn.”
Nghe vậy Giang Tiêu Tiêu sửng sốt, cả đời ư, sợ rằng bọn họ không co khả năng ấy đâu…
Cô không nói gì, dù sao cô không thể cho Cận Tri Thận bất cứ lời hứa hẹn nào, bởi vậy cô cũng chỉ mỉm cười nhè nhẹ.
Hai người lại trò chuyện thêm một lát rồi trở lại biệt thự nghỉ ngơi.
Ở bên kia, trong khách sạn, sáng sớm Tô Uyển Ương vừa tỉnh lại đã đi sang tìm Cận Tri Thận ngay, nhưng gõ cửa một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, cô ta gọi điện cũng không có ai nghe máy, giống như hoàn toàn mất liên lạc.
Tô Uyển Ương không khỏi cau mày, đúng lúc này cửa phòng của Giang Tiêu Tiêu mở ra, người đi ra là Từ Na, vẻ mặt của cô ấy trông rất sốt ruột.
Từ Na nhìn thấy Tô Uyển Ương, hơi do dự một lát nhưng rồi vẫn tiến lên hỏi: “Cô Tô, cô có thấy chị Tiêu Tiêu đâu không?”
Nghe vậy, Tô Uyển Ương càng nhíu mày chặt hơn.
“Cô Giang không có ở khách sạn ư?”
Từ Na gật đầu, cô ấy nói với giọng lo lắng: “Đúng vậy. Hôm qua sau khi trở lại tôi vẫn luôn trong phòng đợi chị ấy về, chờ mãi rồi ngủ quên mất, sáng nay dậy thì phát hiện hình như chị ấy đi một đêm cũng chưa về. Tôi gọi điện thì tắt máy, không phải chị Tiêu Tiêu xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?”
Cận Tri Thận cũng mất tích. Ánh mắt Tô Uyển Ương trở nên u ám, cô ta có dự cảm chẳng lành, lập tức gọi giám đốc của khách sạn đi kiếm tra camera giám sát.
Trên màn hình chiếu hình ảnh Giang Tiêu Tiêu về khách sạn sau đó vào phòng Cận Tri Thận.
Khi thấy hình ảnh này, sắc mặt Tô Uyển Ương tức khắc tối sầm.
Từ Na cũng hết sức kinh ngạc, chị Tiêu Tiêu bị chủ tịch Cận kéo vào phòng! Chuyện, chuyện này.
Không biết hai người bọn họ ở trong phòng làm gì, một lát sau Cận Tri Thận kéo Giang Tiêu Tiêu ra khỏi khách sạn.
“Thế này… Chủ tịch Cận đưa chị Tiêu Tiêu đi nơi nào?” Từ Na lắp ba lắp bắp, cô ấy quay sang nhìn thì phát hiện sắc mặt của Tô Uyển Ương cực kỳ u ám.
Tô Uyển Ương nhìn hai người kia nắm tay nhau vào thang máy, ánh mắt của cô ta giống như muốn giết chết Giang Tiêu Tiêu, bởi vì cô chú ý đến chiếc hộp trong tay đối phương.
Tuy hình ảnh khá mờ nhưng Tô Uyển Ương vẫn nhận ra được đó là ghim cài áo Cận Tri Thận mua ở trung tâm thương mại hôm qua.
Lúc đó Tô Uyển Ương còn mong đợi liệu có phải anh muốn đưa cho mình không, nhưng tất nhiên là không phải, cô ta cố gắng an ủi bản thân, có lẽ anh ấy định mua tặng mẹ thôi. Nhưng cô ta không ngờ anh thật sự đưa cho Giang Tiêu Tiêu, điều này làm cô ta tức run người.
A a a con khốn để tiện này! Cô ta và Cận Tri Thận đi đâu? Tô Uyển Ương tức nổ phổi, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn,
Từ Na cũng biết Tô Uyển Ương đang tức giận không dễ chọc, cô ấy ngượng ngùng và đành phải trở lại phòng chờ tin tức từ Giang Tiêu Tiêu.
Sau khi lên máy bay, Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu đều tắt điện thoại di động, mãi đến trước khi đi ngủ cô mới nhớ ra Từ Na đang ở New York.
Mình biến mất suốt một ngày, có lẽ Từ Na đang lo sốt vó lên rồi! Giang Tiêu Tiêu vội vàng mở điện thoại ra, quả nhiên có vài cuộc gọi lỡ, một trong số đó là của Lục Tranh, còn lại đều là Từ Na gọi đến.
Giang Tiêu Tiêu lập tức gọi điện lại cho Từ Na.
“Chị Tiêu Tiêu, cuối cùng chị cũng chịu gọi cho em rồi, chị đi đầu thế? Chị có biết em lo lắng cho chị lắm không hả?”
Nghe tiếng oán giận của Từ Na ở đầu dây bên kia, Giang Tiêu Tiêu không kìm lòng được mà cảm thấy áy náy.
“Xin lỗi em, Từ Na, chị có chút việc phải ra khách sạn, ngày mai em về nước trước đi, không cần chờ chị đâu.”
Biết được Giang Tiêu Tiêu vẫn bình yên vô sự, cuối cùng Từ Na cũng có thể thở phào một hơi. Cô ấy biết cô đi cùng Cận Tri Thận, tuy rất tò mò hai người đi đầu nhưng cô ấy cũng không hỏi nhiều, hai cô gái trò chuyện vài câu rồi cúp điện thoại.
phòng khác, Tô Uyển Ương cũng nhận được tin tức của Cận Tri Thận bảo mình về nước trước.
Mình tìm anh ấy cả một ngày mà bây giờ lại nhận được tin này, Tô Uyển Ương giận tái mặt, bởi vì Giang Tiêu Tiêu mà Cận Tri Thận lại vứt bỏ cô ta lần nữa.
Không chừng hôm nay hai người bọn họ đang chơi vui vẻ ở đâu rồi, nghĩ đến cảnh ấy Tô Uyển Ương muốn băm Giang Tiêu Tiêu thành trăm mảnh, đáng lẽ hết thảy những thứ ấy phải thuộc về cô ta, tất cả là tại con khốn Giang Tiêu Tiêu ấy.
Tô Uyển Ương muốn đi tìm bọn họ, nhưng lại không biết phải tìm ở đâu, thế là cô ta đành phải về nước một mình.
Danh Sách Chương: