Cận Tri Thận đứng trên sân khấu nói vài câu đơn giản, kết thúc phần đọc diễn văn, dưới sân khâu lại vang lên tiếng vỗ tay.
Hoạt động ở hội trường đến đây là kết thúc.
Lúc mọi người giải tán vừa hay bữa trưa, hiệu trưởng đi đến với nụ cười trên khuôn mặt, ông ấy nói với vẻ kính cẩn: “Chủ tịch Cận, chủ tịch Lục, chúng tôi có đặt trước một bàn tiệc ở gần đây, không biết hai anh có thời gian không? Nếu rảnh thì chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm nhé?”
Trước kia Lục Tranh là đối tượng được trường học giúp đỡ, sau khi tốt nghiệp anh ấy dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, một mình sáng lập nên Lục thị, sau đó Lục thị có được thành tựu như hiện giờ thì anh ấy cũng thường xuyên tài trợ trường học.
Bởi vậy Lục Tranh rất quen thân với hiệu trưởng, cho nên anh ấy cũng không từ chối lời mời của ông ấy, Giang Tiêu Tiêu đến cùng với anh ấy đương nhiên cũng chỉ có thể đi cùng.
Vốn dĩ Cận Tri Thận không định đi, nhưng thấy Giang Tiêu Tiêu cũng đi thì anh không từ chối.
Mọi người đi vào phòng đặt riêng trong nhà hàng, đã có rất nhiều người ở đó, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Nhiều người đi đến chào hỏi Cận Tri Thận với thái độ hết sức cung kính.
Cận Tri Thận chỉ lạnh nhạt gật đầu tỏ vẻ đáp lại, mọi người chào hỏi xong thì nhìn sang Tô Uyển Ương bên cạnh anh, một người trong số đó hỏi: “Đây là bạn gái của cậu Cận ư? Cậu Cậu, hai người trông xứng đôi quá, quả thật là trời đất tạo nên một đôi.
Những người xung quanh cũng lên tiếng phụ họa.
Dù sao Tô Uyển Ương ăn diện rất xinh đẹp, kết hợp với khí chất thanh nhã, hơn nữa còn đi theo Cận Tri Thận, vì vậy mọi người mới nghĩ rằng cô ta là bạn gái của anh.
Nghe vậy, mặt Tô Uyển Ương bất giác đỏ ửng, cô ta cúi đầu không nói gì.
Ánh mắt Giang Tiêu Tiêu hơi thay đổi, đúng vậy! Hai người bọn họ quả thật rất xứng đôi, ngay cả người ngoài lần đầu tiên gặp mặt cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng đúng lúc này, Cận Tri Thận nói với giọng hờ hững: “Không phải, ông hiểu lầm rồi, đây chỉ là một người bạn bình thường của tôi mà thôi, tiểu thư nhà họ Tô, Tô Uyển Ương.”
Tức khắc, vẻ mặt của mọi người không giấu nổi vẻ lúng túng.
Nhất là Tô Uyển Ương, tuy cô ta vẫn duy trì nụ cười trên gương mặt nhưng trông gượng gạo vô cùng, Cận Tri Thận phủ nhận cô ta là bạn gái của anh thì cũng thôi, lại còn nói hai người bọn họ chỉ là bạn bè bình thường…
Lẽ nào mình không có một vị trí nào trong trái tim của anh sao?
“Khụ… thì ra là tiểu thư nhà họ Tô! Được nghe danh cô đã lâu, năm xưa tôi và ông nội của cô còn là bạn học chung trường đấy!”
Tô Uyển Ương mỉm cười trò chuyện với mọi người một lúc, sau khi chào hỏi xong, hiệu trưởng mới lên tiếng: “Chủ tịch Cận, mời đi bên này.”
Vị trí mà hiệu trưởng chỉ là chỗ chính trong phòng ăn, Cận Tri Thận đi đến đó, Tô Uyển Ương bình tĩnh lại rồi ngồi xuống cạnh anh một cách tự nhiên.
Giang Tiêu Tiêu không để ý đến việc mình ngồi đâu, cô đi theo Lục Tranh và chỉ muốn tìm một chỗ cách Cận Tri Thận thật xa.
Thế nhưng đúng lúc này, khi cô vừa mới nhấc bước thì đột nhiên Cận Tri Thận ở bên cạnh lại kéo cổ tay cô, để cô ngồi xuống vị trí bên cạnh mình.
Ngay lập tức ánh mắt của mọi người trở nên khác thường.
Tất cả mọi người đều cho rằng Tô Uyển Ương và Cận Tri Thận là người yêu, còn Giang Tiêu Tiêu và Lục Tranh cũng là một đôi, nhưng hiện tại..
Tô Uyển Ương và Cận Tri Thận chỉ là bạn bè bình thường, lẽ nào cô gái đi cùng Lục Tranh mới là người Cận Tri Thận thích? Mọi người cũng không phải loại người ngu ngốc, bất cứ ai cũng có thể nghĩ ra được người Lục Tranh thích chính là Giang Tiêu Tiêu, bọn họ cảm thấy cực kỳ khó tin, nhưng không một ai dám mở miệng ra hỏi.
Khuôn mặt của Giang Tiêu Tiêu bỗng chốc cứng đờ, cô định đổi sang chỗ khác nhưng lại sợ người đàn ông bên cạnh mình làm ra việc gì nữa, vả lại cô nhận ra được tầm mắt kỳ quái của mọi người xung quanh, thế nên đành phải ngoan ngoãn ngồi ở đó, giả vờ như ban nãy không hề có chuyện gì xảy ra cả, giống như mình không hề quen biết Cận Tri Thận vậy.
Lục Tranh khẽ cau mày, một vị trí khác bên cạnh Giang Tiêu Tiêu đã có người ngồi, nên anh ấy chỉ có thể tìm một chỗ khác ngồi xuống, thế nhưng tầm mắt của anh ấy vẫn luôn nhìn cô.
Rồi Lục Tranh nhìn sang Cận Tri Thận ngồi bên cạnh, nhất thời anh ấy không nén nổi lòng nghi ngờ, chẳng lẽ đối phương thích Giang Tiêu Tiêu thật ư? Rốt cuộc hai người bọn họ có quan hệ như thế nào…
Sắc mặt của Tô Uyển Ương rất khó coi, bàn tay cô ta bất giác siết chặt thành nắm đấm, móng tay găm sâu vào trong thịt.
Cận Tri Thận phủ nhận quan hệ của hai người bọn họ cũng đành thôi, vậy mà lúc này lại lôi kéo Giang Tiêu Tiêu ngồi xuống ngay bên cạnh anh ấy ngay trước mặt mọi người, như thế chẳng phải là làm mình bẽ mặt hay sao? Tô Uyển Ương cảm thấy cực kỳ khó chịu, đồng thời ghen ghét Giang Tiêu Tiêu đến phát điên.
Nếu cô ta không xuất hiện thì mình sẽ không thất bại hết lần này đến lần khác. Nếu cô ta không xuất hiện thì có lẽ Cận Tri Thận đã đồng ý đính hôn với mình từ lâu rồi.
Tô Uyển Ương hít sâu một hơi, cố gắng giữ vững dáng vẻ tao nhã của mình.
Mọi người cũng ngồi vào bàn, bầu không khí nhanh chóng hòa hoãn, trong lúc ăn hiệu trưởng cầm chén rượu lên và nói: “Chủ tịch Cận, vô cùng cảm ơn anh những năm qua đã quyên góp cho Đại học J, nếu không nhờ có anh thì mấy năm nay trường chúng tôi cũng sẽ không thể bồi dưỡng ra nhiều người tài, cũng không thể có được thành tựu như ngày hôm nay.”
“Việc nên làm thôi.” Cận Tri Thận trả lời một cách lạnh nhạt.
Sau đó rất nhiều người đến kính rượu Cận Tri Thận.
Nghe mọi người nói, bấy giờ Giang Tiêu Tiêu mới biết được thì ra mấy năm nay Cận Tri Thận vẫn luôn làm từ thiện, hàng năm anh đều quyền cho Đại học J một trăm triệu.
Giang Tiêu Tiêu không khỏi khâm phục Cận Tri Thận, chẳng trách người đàn ông này có thân phận địa vị cao như vậy mà hiệu trưởng còn mời anh đến làm khách quý đọc diễn văn kết thúc buổi lễ, tất cả đều có lý lẽ của nó.
Đương nhiên Giang Tiêu Tiêu cũng nhận ra Cân Tri Thận đến đây hôm nay để với lời mời làm khách quý chứ không phải đến tham gia buổi kỷ niệm thành lập trường cùng với Tô Uyển Ương.
Nghĩ như vậy, không biết vì sao trong lòng Giang Tiêu Tiêu cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng rồi cô lại nghĩ đến bữa tiệc tối nay của nhà họ Cận và nhà họ Tô…
Vẻ mặt cô lại trở nên u ám.
Giang Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, cô không ngừng tự nhủ với mình rằng những việc ấy không có liên quan gì đến cô.
Sau hôm nay, cô nhất định phải cách Cận Tri Thận thật xa…
Mọi người tiếp tục trò chuyện về trường học. Trong bữa tiệc, người nào người nấy cũng uống rượu, mọi người cạn chén chúc mừng buổi lễ kỷ niệm thành lập trường của Đại học J được tổ chức thuận lợi, đương nhiên Giang Tiêu Tiêu cũng không ngoại lệ, tuy nhiên khi cô vừa cầm chén rượu lên thì bị Cận Tri Thận ngăn lại, giọng nói trầm thấp và từ tính của người đàn ông ấy vang lên bên tai cô.
“Em không uống được rượu, bỏ đi, đừng uống.”
Ánh mắt của mọi người xung quanh lại trở nên kỳ quái, ai nấy cũng nhận ra thái độ khác biệt của Cận Tri Thận với Giang Tiêu Tiêu, ngay cả việc người ta uống rượu không cũng phải quan tâm..
Rồi lại nhìn vẻ mặt của Lục Tranh ở bên cạnh, chậc chậc, xem ra là tình tay ba!
Ánh mắt mọi người nhìn cô càng thêm quái lạ, có thể làm cho cả Lục Tranh lẫn Cận Tri Thần đều thích, cô gái này không đơn giản chút nào!
Giang Tiêu Tiêu nhận ra được ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía mình, cô xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái khe mà chui vào, cô đằng hắng một tiếng: “Cảm ơn Chủ tịch Cận, không sao, uống một chút cũng không say được.”
Ngữ khí lạnh nhạt có vẻ như rất xa lạ, Giang Tiêu Tiêu cố gắng duy trì quan hệ trong sạch với Cận Tri Thận trước mặt mọi người, thế hiện hai người bọn họ không thân quen chút nào.
Cận Tri Thận nghe thế thì quay sang đánh giá cô gái đang giữ khoảng cách với mình này, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Danh Sách Chương: