Chương 102: Đã lâu không gặp
“Khụ... Cô hiểu lầm rồi” Tôi nhanh chóng đáp: “Ban nãy tôi bị té, chủ tịch Tiết chỉ đỡ tôi mà thôi” Tôi trợn mắt nói dối, cũng mặc kệ lời giái thích này không đáng tin tới mức nào. Ngô Vũ chớp mắt và chân thành nói: "Không sao đâu, trợ lí An, tôi sẽ không nói cho ai biết” Tôi rất muốn đập đầu chết đi. “Cô hiểu lầm thật mà” “Trợ lí An, không sao đâu” Ngô Vũ tỏ vé tôi hiểu: "Tôi biết cô sợ lời đồn nhảm trong công ty. Họ đều nói... nói cô được chủ tịch Tiết bao nuôi, nhưng tôi biết không phải vậy! Vừa nhìn là biết chủ tịch Tiết thích cô thật lòng rồi, bao nuôi cái gì chứ!” Tôi ngẩn ra, rồi cười khổ: “Trí tưởng tượng của cô phong phú thiệt” Ngô Vũ kiên quyết lắc đầu. “Mặc dù tôi chưa yêu đương bao giờ, nhưng từ chuyện vừa nãy, tôi vẫn thấy được chủ tịch rất quan tâm cô, chắc chắn là rất thích cô” Tôi không trá lời nữa, chí hơi thất thần. Quan tâm? Quan tâm chắc là có, dù sao thì như hẳn đã nói, tôi là người duy nhất trên thế giới này có sự ràng buộc với hắn. Nhưng thích ư?
Chắc chắn không có.
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy hơi cay đẳng trong lòng.
Tôi đột nhiên sững sờ khi nhận ra sự thay đổi cảm xúc của mình...
An Tố, hắn có thích mày hay không, tại sao mày lại quan tâm đến vậy?
Chẳng lẽ mày không nên hy vọng hẳn không thích mày, vậy thì hắn mới có thể giải thoát cho mày sớm hơn ư?
Tôi hơi hốt hoảng vì những cảm xúc không thể giải thích được của mình. Tôi không dám nghĩ nhiêu mà vội vàng nói với Ngô Vũ: “Chúng ta nên ngủ sớm đi”
Tôi và Ngô Vũ nằm xuống cùng nhau. Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu. Tôi thức dậy vì bị mắc tiểu và định vào nhà vệ sinh, nhưng vừa mới ngồi dậy, tôi sững sờ.
Bên cạnh tôi rỗng tuếch.
Ngô Vũ đã biến mất.
Tôi sợ đến nỗi quên mất cảm giác buồn tiểu.
“Ngô Vũ!” Tôi kêu một tiếng rồi chạy ra khỏi phòng, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của cô ấy.
Tôi chạy thắng ra bên ngoài, chạy qua cầu nổi và đến bộ phòng Suite, nơi vừa chơi bút tiên thì phát hiện còn vài người đang ở đó uống rượu.
“Trợ lí An?” Họ ngạc nhiên khi thấy tôi mặc đồ ngủ chạy đến.
“Mọi người có thấy Ngô Vũ không?” Tôi nôn nóng hỏi.
“Có thấy. Cô ấy mới đi ngang qua, hình như đi về hướng phòng Suite ban đầu của cổ. Nhưng thấy cô ấy mơ mơ màng màng, kêu mà cỏ ấy cũng không có phản ứng”
Nỗi lo lắng trong lòng tôi càng lớn hơn, tôi vội vã chạy về phía bộ phòng Suite ban đầu của cô ấy.
Tôi chạy thẳng đến đó rồi xông vào, nhưng bên trong trống rỗng.
Cô ấy không ở trong phòng mình thì sẽ ở đâu?
Khi tôi đang rối như tơ vò thì loáng thoáng nghe thấy giọng Hoàng Bân phát ra từ phòng bên cạnh.
"Ồ, cô chắc chứ? Vậy thì hãy yên tâm, tôi bảo đảm cô sẽ được thoái mái”
Tôi đột nhiên bừng tỉnh và xông thắng vào phòng của Hoàng Bân.
May thay, Hoàng Bân không khóa cửa, tôi lập tức xộc thẳng vào trong.
Trong phòng, Hoàng Bân đã cởi áo, còn Ngô Vũ đang nằm nghiêng trên giường một cách lẳng lơ, trên khuôn mặt trong sáng ngày thường giờ đây tràn đầy quyến rũ.
Hoàng Bân thấy tôi thì ngây ra một lúc, sau đó chửi như tát nước: “An Tố, cô tới đây làm gì! Có phải muốn phá hư chuyện tốt của tôi hay không!”
Tôi làm lơ anh ta và đi thẳng đến trước mặt Ngô Vũ.