Mục lục
Hẹn kiếp sau gặp lại chàng Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 35: Bởi vì tôi sợ lạnh







Khi trở về ký túc xả từ công trường thì trời đã tối,



Hôm nay là thứ Bảy, Phương Tinh và Hồng Hà đã về nhà, trong ký túc xá chỉ có một minh tôi và một con quý Tiết Xán.



Tôi vội vàng ăn tối rồi lên giường ngủ, Tiết Xán vẫn chen chung giường với tõi và ôm tôi từ phía sau.



Tôi năm trên giường một lúc lâu nhưng không cảm thấy buồn ngủ.



Trong đầu vẫn cứ vang vọng lời nói của nữ quỷ, tôi trợn mắt nhìn màn hình đồng hồ báo thức led từ từ chạy đến hai giờ sáng.



Cuối cùng, tôi không nhịn được nữa mà nhỏ giọng hỏi: "Tiết Xản, tôi có thể hỏi anh một cầu không?"



"Nàng nói đi."



Giọng nói của Tiết Xán lập tức vang lên từ phía sau, quả nhiên anh ta không cần ngủ.



“Hôm nay nữ quỷ đó nói anh kết hôn chỉ để bớt cô đơn." Tôi gồng mình nói: "Tôi có thể hỏi anh, tại sao anh lại tìm nhân loại để làm đám cưới ma không?"



Tôi biết Tiết Xán chọn tôi để làm đối tượng đám cưới ma là vì bát tự và mệnh cách của tôi, tôi là người duy nhất có thể làm đảm cưới ma với anh ta,



Nhưng Tiết Xán chưa hề nói với tôi, vì sao anh ta nhất định phải tìm một con người để làm đảm cưới ma?



Tiết Xuân cưới chắc chân không phải vì tình yêu, cũng không phải là vì nối dõi tổng đường. Tôi thực sự không thế nghĩ ra bất kỳ lý do nào khác khiến anh ta phải cưới một nữ tử nhân loại.



Chẳng lẽ vì nhu cầu sinh lý?



Ừm, chắc là vậy.



Chỉ có điều nếu là lý do này, anh ta cũng có thể tìm nữ quỷ mà, có lẽ người nói sẽ có thể lực và kỹ thuật tốt hơn tôi nhiều.



Khi tôi đang tự hỏi lý do Tiết Xin làm đảm cưới ma, cổ tôi đột nhiên mát lạnh.



Tôi ngây người.



Là Tiết Xán vůi đầu vào vai tôi.



"Năng muốn biết sao?" Giọng nói trầm trầm của anh ta vang lên bên tại tôi. "Üm."



"Vậy nàng đừng tức giận."



Tôi nghiêng đầu sang và nhìn Tiết Xán một cách khó tin. Chỉ thấy giờ phút này trên gương mặt anh tuấn tự cao tự đại của anh ta có chút dè dặt.



"Tôi sẽ không tức giận." Tôi đáp.



Mối quan hệ giữa tôi và tên hồn ma này cũng không phải bạn trai bạn gái thật, dù lý do làm đảm cưới của anh ta có là gì thì tôi cần gì phải tức giận?



Tiết Xán im lặng một lúc rồi mới thì thào: "Có lẽ nữ quỷ đó nói không sai. Sở dĩ ta muốn làm đám cưới ma là vì ta quá cô đơn.



Tôi ngạc nhiên.



"Nếu anh có đơn, anh có thể tim một con quỷ để làm bạn mà. Tôi vẫn không hiểu.



Tiết Rắn bồng ôm tôi chặt hơn.



"Bạn bè sẽ phản bội bạn, tình nhân sẽ rời bỏ bạn. Chỉ có sự ràng buộc của hôn nhân, mới có thể khiến một người thuộc về bạn mãi mãi."



Có lẽ vi lúc này tôi đang đưa lưng về phía Tiết Xán và không thấy rõ mặt anh ta, nên tôi mới cảm thấy anh ta hơi cô đơn khi nghe anh ta nói vậy.



Một hồn ma tự cao tự đại giết người không nương tay cũng biết cô đơn ư?



"Vậy tại sao anh không tìm một nữ quỷ để kết hôn với anh?” Tôi vẫn thấy khó hiểu: "Cở sao nhất thiết phải tim nhân loại?"



Tiết Xán không trả lời tôi mà chỉ vùi đầu sâu hơn vào cố tôi.



Cơn rét lạnh thấu xương ập đến, tôi lạnh đến nỗi run lấy bẩy.



"Bởi vì ta muốn ấm áp." Tiết Xán bỗng nhỏ giọng nói.



"Hả?" Tôi sững người và không thể tin vào tai mình.



Một hồn ma mà lại nói với tôi rằng anh ta



muốn ấm áp sao? "An Tổ, nàng không biết đầu. Trong chín trăm năm nằm trong quan tài, ngày nào ta cũng cảm thấy rất lạnh.” Giọng của Tiết Sản ngày càng nhỏ: "Họ đều nói rằng quỷ sẽ không cảm thấy lạnh, nhưng ta thực sự cám thấy rất lạnh. Chỉ khi ôm nàng, ta mới không cảm thấy lạnh."



Anh ta nói rồi ôm tôi chặt hơn, như thể tham lam hơi ấm trên người tôi.



Tôi ngơ ngẩn.



Trước đây tôi vẫn luôn không hiểu, tại sao Tiết Xán không cần ngủ mã ngày nào cũng phải chen trên chiếc giường nhỏ với tôi.



Thì ra là anh ta sợ lạnh.







"Thế nên An Tő, nàng nhớ lấy" Tôi còn chưa kịp ngẫm nghĩ, Tiết Xán đã đột nhiên lên tiếng, giọng điệu trở nên vènh váo ngang ngược: "Nàng là của ta, mãi mãi chỉ là của ta."



Tôi nhấm mát lại để giấu đi sự thất vọng.



Trước đây tôi còn nghĩ ăn may rång, có lẽ một ngày nào đó Tiết Xán sẽ chán tôi, buông tha tôi.



Nhưng bây giờ tôi mới biết rằng sẽ không bao giờ,



Khi thấy tôi im lặng, Tiết Xuân cũng không nói thêm gì mà chỉ xoay người tôi lại mà củi đầu hôn môi tôi.



Nụ hôn của anh ta vẫn bá đạo như trước, bất chấp mà cướp đoạt mỹ sắc trong môi răng của tôi.



Sau đó anh ta ôm tôi một cách thâm tình, cơ thể lạnh lẽo kề sát tôi.



Lúc này tôi đã không còn sức lực và tâm trạng để chống cự, chỉ mặc anh ta làm gi thì làm.



Đôi môi lạnh lẽo của Tiết Xán ngậm lấy vành tai tôi và khẽ thi thào: "An Tổ, nàng thật ấm áp."



Tôi không đáp lời, nhưng một giọt nước mật vẫn không kìm được mà trượt xuống từ khỏe mát.



Khi thấy nước mất của tôi, Tiết Sản không tức giận mà chỉ thở dài nhẹ một tiếng và dùng bờ môi lạnh băng hôn lên giọt nước mất của tôi.



Như thể muốn hòa nhập sự ấm áp của cơ thể tôi vào sự lạnh lẽo của anh ta.



Đêm dài đâng đẫng, tôi từ từ ngủ thiếp đi trong vòng tay lạnh giá của Tiết Rắn.



Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của Tiết Phong.



Tôi xoa cái eo đau nhức và nhấc máy, chỉ nghe thấy tiếng Tiết Phong kêu la trong điện thoại.



"An To, em nói cho Tiết Xán là tôi đã xác nhận địa điểm giết người mấy lần sau của nữ quỷ, hai người có muốn tới xem thử không?"



Tôi đưa điện thoại cho Tiết Xán, Tiết Xán gật đầu và đáp: "Ừ, ta sẽ đi ngay"



Tôi nghe thế bên chuẩn bị lên đường, không ngờ Tiết Xán củp máy rồi ngăn tôi lại: "Địa điểm xảy ra vụ án lần này hơi xa, sẽ mất khoảng hai hoặc ba ngày. Ta đi một minh là được, nàng ở lại đây đi."



Tôi ngây ra.



Chẳng lẽ chuyện quỷ đánh tường ngày hôm qua làm Tiết Xán lo làng khi đưa tôi theo ư?



Thực ra tôi cũng không muốn tới nơi có người chết, Tiết Xin nói không đưa tôi theo, tôi cũng vui vẻ vì được rảnh rỗi nên đồng ý ngay



Tôi nhìn Tiết Xán bay ra ngoài cửa sổ rồi ngã người xuống giường, trong lòng có chút phấn khích.



Tôi đã sắp không còn nhớ bản thân mình phóng khoáng cỡ nào khi không có tên hồn ma này ở bên cạnh.



Khi tôi đang đầm chìm trong niềm vui tự do, điện thoại bông reo lên.



Tôi ngạc nhiên khi thấy tên người gọi.



Là mẹ nuôi.



Vi sao bà ấy lại đột nhiên gọi cho tôi?



"Alo, con nghe?"



Tôi nhấc máy và vừa lên tiếng, trong điện thoại đã phát ra giọng nói giận dữ của mẹ nuôi.



"An Tố! Bây giờ cô đang ở đâu?”



"Đang ở ký túc xá, sao.."



"Cô về nhà ngay cho tôi!” Mẹ nuôi ở đầu dây bên kia gào lên một câu rồi cúp máy ngay



Tôi ngây người, thầm nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến mẹ nuôi lo lắng và giận dữ đến vậy.



Sau khi lên đại học, tôi ở lại ký túc xá là chủ yếu, mẹ nuôi rất ít khi tìm tôi, lần này vội vã gọi tôi về như thế để làm gì?



Tôi đi xe buýt về nhà, vừa vào phòng khách thì thấy không chỉ có mẹ nuôi, cả cha nuôi và An Nhân cũng có mặt.



Cha mẹ nuôi tái mặt ngồi trên ghế sofa còn An Nhân trông có chút há hê.



"Cha, mẹ, hai người sao vậy."



Ngay khi tôi bước tới ghế sofa và nói, mẹ nuôi đột nhiên đứng dậy.



Bốp



Bà ta lập tức cho tôi một cái tát khiến tôi choáng váng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK