Chương 65: Dùng thử một chút
Nói tới đây, Chung Tuyết lại giơ nanh múa vuốt định lao về phía Tiết Xán.
Chỉ tiếc rằng, Tiết Xán chẳng thèm để ý tới sự giãy giụa của Cô ta.
Hắn đột ngột giơ tay và túứm lấy cổ Chung Tuyết.
“Răng rắc” một tiếng.
“Tôi phải giết..."
Một giây trước Chung Tuyết còn đang gầm lên giận dữ, nhưng giây tiếp theo yết hầu cô ta đã bị cắt đút, đầu ngoẹo xuống, tiếng kêu thảm thiết im bặt. Cái xác của cô ta dặt dẹo rơi xuống đất, hai mắt trợn tròn, trong ánh mắt chứa đầy sự oán hận.
Chung Tuyết chết bất ngờ không kịp đề phòng, đến tôi cũng chưa kịp phản ứng đã thấy một cái bóng trảng bay lên từ xác chết của cô ta. Là linh hồn của Chung Tuyết.
Tiết Xán vươn tay định tóm lấy nó, nhưng không ngờ linh hồn này bỗng nhiên biến mất trong khoảng không.
Lần này, Tiết Xán thay đổi sắc mặt. “Đáng chết, chúng dùng Hương Chiêu Hồn”
Tôi sợ hãi: “Linh hôn của Chung Tuyết đâu?”
“Bị ai đó bắt đi rồi”
Gương mặt Tiết Xán xanh xám: “Chắc là dòng họ của cô ta vẫn luôn dùng Hương Chiêu Hồn để bảo vệ linh hồn ả, chỉ cần cô ta chết đi, linh hồn sẽ bị bắt về”
Tôi nghe chỗ hiếu chỗ không, nhưng đại khái hiểu được rằng linh hồn Chung Tuyết đã chạy mất.
Nhìn vẻ mặt đầy oán hận của Chung Tuyết trước khi chết, tôi biết, linh hồn của cô ta chắc chân sẽ không đi đầu thai chuyển kiếp, mà sẽ hóa thành lệ quỷ, tới tìm tôi hoặc là Tiết Xán.
Nhìn Tiết Xán đứng bên cạnh với vẻ mặt điềm nhiên, tôi không nhịn được mà hỏi: “Tiết Xán, Chung Tuyết rốt cuộc có lai lịch thế nào?”
Trước đây Tiết Xán từng nói cô ta là hậu duệ của dòng Huyền Môn không chính thống, nhưng hôm nay xem ra, dường như không chỉ có thế.
“Thuật Dưỡng Quý và thuật Cán Thi, đều là sở trường của Huyền Môn ở Tương Tây” Tiết Xán thản nhiên đáp rồi nhấc tay lên, xác chết của Chung Tuyết trên mặt đất đột nhiên bùng cháy, chớp mắt liền hóa thành tro tàn.
Tương Tây?
Tôi ngẩn người.
Tôi nhớ nhà họ Ninh ở Trương Tây thì phải?
Nhớ lại sự căm thù mãnh liệt của Chung Tuyết với Tiết Xán trước khi chết, tôi chợt thốt lên: “Chẳng lẽ cô ta là người nhà họ Ninh?”
“Không phải”
Tôi còn chưa kịp hỏi kỹ, đã thấy đôi mắt của Tiết Xán đang nhìn xuống, ánh mắt rơi xuống cơ thể của tôi.
Tôi sững sờ, cúi đầu nhìn theo ánh mắt của hẳn.
“Á!" Tôi hoảng sợ hét lên một tiếng.
Lúc này tôi mới nhận ra, trong lúc giằng co với Chung Tuyết, chiếc khăn tắm trên người tôi đã sắp rơi xuống đất.
Cảnh xuân lộ ra.
Tôi lập tức xấu hố tới nỗi hận không thể tìm một miếng đậu phụ mà đập đầu tự sát.
“Tiết Xán, anh không được nhìn!" Tôi vùng vẫy muốn nhặt chiếc khăn tắm lên che chắn bản thân.
Nhưng tôi còn chưa kịp nhặt khăn tắm lên, Tiết Xán đột ngột ôm lấy tôi nhấc bổng lên.
“Thả tôi xuống!” Tôi giãy giụa, mặt nóng tới mức có thể luộc chín cả trứng gà.
Nhưng Tiết Xán hoàn toàn phớt lờ tôi, chí thả tôi vào bồn tắm.
“Anh, anh đi ra ngoài..” Tôi co người lại trong bồn tắm. Nhưng dường như Tiết Xán không nghe thấy lời tôi nói, hắn chỉ ngồi xổm xuống thành bể, cầm lấy khăn mặt và dầu tắm một cách vô cùng tự nhiên, tư thế giống như đang giúp tôi tắm rửa.
“Anh là gì vậy hả?” Tôi hoảng sợ, lùi lại trong bồn tắm. Nhưng Tiết Xán ngang ngược túm lấy cánh tay và kéo tôi lại.
“An Tố, tôi cho em hai lựa chọn” Tiết Xán nhíu mày: "Tôi giúp em tắm rửa, còn không chúng ta cùng nhau tắm, em tự chọn một”
Tôi chẳng muốn chọn cái nào trong số đó cái
Tôi chỉ muốn hét lên tiếng lòng mình, nhưng Tiết Xán đã cúi xuống, ghé vào bên tai tôi thì thầm: “An Tố, em đừng quên, chuyện em chụp ảnh cùng Tiết Phong, tôi còn chưa tính toán cặn kẽ với em đâu”
Đệch!
Thắng cha Tiết Xán này vẫn còn nhớ chuyện đó sao?
Tôi biết tên quỷ này chuyện vô liêm sỉ nào cũng làm được, chỉ có thể từ bỏ việc giãy giua, để mặc hắn cầm khăn mặt giúp tôi lau miệng vết thương.
Không thể không nói, Tiết Xán này thật sự không biết phục vụ người khác.
Hắn chỉ mới giúp tôi lau một cánh tay mà áo sơ mi trên người đã ướt đẫm, dán vào lồng ngực rắn chắc của hẳn.
Tôi không kìm được liếc một cái.
Không ngờ dáng người của tên quý này lại đẹp như vậy. Dường như Tiết Xán thấy được ánh mắt của tôi, hản nhướn mày, vẻ mặt nghiền ngẫm: “Nương tử, nàng có muốn vi phụ tắm cùng không?”
Mặt của tôi bỗng chốc càng nóng rực.
Tắm cùng cái đầu quỷ nhà anh ấy!
Thấy tôi không nói gì, Tiết Xán khẽ cười một tiếng rồi buông khăn mặt, áp bàn tay lạnh như băng lên cánh tay của tôi.
"Anh làm gì vậy?" Tôi cảnh giác rụt tay lại.
"Đừng cử động" Tiết Xán cầm chặt lấy tay tôi không buông: "Tôi đang giúp em chữa trị”
Quả nhiên, ở những nơi Tiết Xán chạm vào, vết thương của tôi liền nhanh chóng khép miệng với tốc độ mắt thường cũng thấy được. Mặc dù tôi biết Tiết Xin đang chữa trị vết thương, nhưng những cái vuốt ve của hắn thật sự quá mờ ám.
Hơn nữa lúc này, tay hắn đã là một thực thể, sự đụng chạm chân thật như vậy khiến tôi cảm thấy cơ thể mình đã bắt đầu nóng lên. Lúc này, bàn tay của Tiết Rắn đang tới gần lưng của tôi.
"Anh..."
Tôi ngọ nguậy một chút, nhưng Tiết Xán lại ghé vào bên tai tôi, thì thầm: "Đừng cử động, trên lưng em cũng có vết thương"
Nói tới đây, ngón tay lạnh như băng của hắn vuốt ve xương sống của tôi, từ từ xuống xương cụt.
Xương cụt vốn là nơi nhạy cảm, tôi nhịn không được run rẩy. Tiết Xán cười càng tươi hơn, trên gương mặt có vẻ hơi đắc ý.
"Nương tử, tuy ngoài miệng nàng luôn từ chối, nhưng dường như cơ thể này lại thành thật hơn miệng nàng nhiều"
Tiết Xán thì thầm một câu mờ ám bên tai tõi, tôi cảm thấy đầu óc mình giống như núi lửa phun trào, lỗ tai cũng sấp bốc khói.
Con mẹ nó. Con quỷ già đã chết chín trăm năm Tiết Xán này lại nói ra mấy lời như tiểu thuyết tình cảm vậy sao?
"Vết thương sau lưng tôi không cần." Tôi giãy giụa muốn thoát khỏi bàn tay của Tiết Xán.
Nhưng hắn đời nào lại đồng ý.
"Tôi đọc sách thấy nói, phụ nữ các em thời đại này, ngoài miệng càng nói không cần thực ra lại càng mong muốn." Tiết Xán nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, bàn tay lập tức càng suồng sā khắp nơi rồi rơi xuống bắp đùi của tôi, vết thương ở nơi đó cũng bắt đầu khép miệng lại.
Tôi trợn mắt há hốc mồm.
"Rốt cuộc anh đã xem loại sách gì vậy?" Tôi cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi.
"Để hòa nhập tốt với xã hội loài người, mấy ngày nay tôi đã sử dụng điện thoại của người nhà họ Tiết đi cùng để xem một cuốn sách, hình như tên là... "Tổng tài bá đạo đừng làm phiền tôi"?"
Khóe miệng tôi không thể không co giật.
Con quỷ này, xem cái gì không xem lại đi xem mấy thứ như vậy chứ?
Trong bầu không khí mờ ám kỳ dị này, Tiết Xán đã giúp tôi tắm rửa xong và chữa lành các vết thương trên người.
Sau khi dùng khăn tầm lau khô người cho tôi, hần bế ngang tôi bước tới phòng ngủ, miệng vẫn không quên nói lời cay độc: “Em nói thử xem, em cũng chẳng nhẹ, tại sao mấy chỗ nên có thịt lại chẳng có chút nào vậy?"
Tôi tức giận đến nỗi nhấm nghiền hai mắt, thẳng thừng làm ngơ.
Khi bước vào phòng ngủ tôi mới nhận ra, chiếc giường đã được rải đầy hoa hồng bên trên.
Không chi có vậy, trên tủ đầu giường còn thắp nến và bày một chai rượu vang đó.
Khỏi phải nói cũng biết, đây là sự bài trí đặc biệt của những người trong khách sạn.
Tôi đi tới bên cạnh chiếc bàn, tò mò xem xét chai rượu vang đỏ, trong lòng thầm nhủ nếu mang đi bán không biết sẽ được bao nhiều tiền.
Nhưng đúng lúc này, Tiết Xán đột nhiên chộp lấy chai rượu vang, đầy tôi ngã lên giường, làm những đóa hoa kia tản ra.
"Anh làm gi vậy?" Tôi giãy giụa đứng dậy: “Tôi chưa từng thấy rượu vang đỏ cao cấp như thế, rất mới lạ mà, anh cho tôi xem thử đi."
Nhưng tôi còn chưa ngồi dậy được, Tiết Xán đã ấn tôi xuống.
"An Tố, tới tận bây giờ em cũng chưa từng thấy xác thịt của tôi, sao lại biết tôi không mới mẻ?" Gương mặt hần âm trầm.
Eo, Tiết Xán lại tự đem so sánh bản thân với một chai rượu sao?
"Xác thịt của anh đương nhiên tươi mới." Tôi nói cho có lệ: "Tươi mới nhất luôn."
"Thật vậy sao?" Tiết Xán nhướn mày, ép người xuống thấp hơn: “Nương tử nàng ơi, nàng có muốn dùng thử một chút không?”