Chương 110 Tôi sợ nhền nhện
Sau khi pháo hoa kết thúc, tôi và Tiết Xán chuẩn bị trở về phòng ngủ. Ngô Vũ đã ngủ say, tôi sợ làm phiền nên không định quay về phòng cô ấy ở. Nhưng tôi cảm thấy với tâm trạng hôm nay của bản thân, cũng chẳng thể nào ngủ cùng Tiết Xán được, liền đi ngủ ở căn phòng trống còn lại. Lần đầu tiên, Tiết Xán không ngăn tôi lại. Tôi tắm xong đi ra, đã thấy Tiết Xán đang dán những lá bùa vàng khắp cả căn phòng. "Anh đang làm gì vậy?” Tôi lau tóc bước tới. “Bố trí kết giới." Tiết Xán đáp: “Hôm nay tôi bị thương, cần phải nghỉ ngơi, không có cách nào bảo vệ hai người được, vậy nên phải lập nhiều kết giới, nếu xảy ra chuyện gì tôi sẽ tỉnh lại” Tôi gật đầu, hiểu rằng việc nghỉ ngơi mà Tiết Xán nói tới cũng giống như lần trước ở trại trẻ mồ côi, là hẳn bước vào một trạng thái giống như hôn mê. Sau khi Tiết Xán chuẩn bị xong kết giới, chúng tôi liền ai về phòng người nấy. Nhưng tôi vừa mới năm xuống, bỗng nhiên nghe thấy bức tường phía căn phòng bên trái kêu bịch một tiếng! Tôi hoảng hốt, bật dậy khỏi giường. Căn phòng bên trái là phòng của Tiết Xán!
"Tiết Xán!"
Tôi hoảng hốt chạy vào phòng Tiết Xán.
Nhưng vừa bước chân vào, tôi liên ngẩn cả người.
Tôi nhìn thấy Tiết Xán mặc áo choàng tảm, đứng ở trên giường với gương mật tái mét.
"Tiết Xán, anh làm sao vậy?"
Tôi nhịn không được hỏi, nhưng vừa mới bước vào căn phòng, hẳn ta liền hét lên: "Em đừng tới đây!"
Tôi hoảng sợ.
"Xảy ra chuyện gì sao?” Tôi nhìn quanh cãn phòng nhưng chẳng thấy thứ gì cả.
Tiết Xán không trả lời tôi, chỉ nhìn chăm chắm vào một cái chân giường.
Đột nhiên, gương mặt hắn căng thẳng và nhảy thẳng từ trên giường lên bệ cửa sổ.
Tôi ngẩn người, cuối cùng cũng không nhịn được mà bước tới, nhìn lướt qua bên đưới mặt đất.
Tôi lập tức nhận ra tại sao Tiết Xán lại sợ như vậy.
Trong góc có một con nhện chân đốm rất to.
Tôi lập tức với lấy quyển tạp chí ở bên cạnh.
"An Tố! Em định làm gì!" Tiết Xán ở bên cạnh quát lên.
"Giúp anh ném con nhện này đi" Tôi bình tĩnh đáp lại rồi đi tới, dùng hai quyển tạp chí kẹp con nhện đó lên, sau đó quăng ra ngoài cửa số.
Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, tôi ném hai quyển tạp chí vào thùng rác.
"Không còn nhện nữa, tôi quay về phòng ngủ đây Tôi phủi phủi đít quần chuẩn bị chạy lấy người.
Nhưng còn chưa đi tới bên cửa, tay của tôi đột nhiên bị lôi lại một cách ngang ngược.
Giây tiếp theo, tôi ngã nhào xuống chiếc giường mềm mại. "Tiết Xán!"
Tôi giãy giụa muốn đứng lên, nhưng Tiết Xán đã chống tay bên người tôi và cúi người xuống, giam cầm tôi dưới cái bóng của hắn.
"Không được đi” Hắn nhìn tôi, mở miệng nói với vẻ mặt bá đạo: “Ở lại ngủ cùng tôi, tôi sợ nhện”
Tôi cạn lời.
Lần đầu tiên tôi thấy sợ nhện là lý do đúng lý hợp tình như thế.
"Nhưng con nhện đã biến mất rồi”
"Nếu còn con khác thì phải làm sao bây giờ!"
Tôi tức đến nỗi hận không thể đá cho hắn một cái.
"Có nhện thì anh lại gọi tôi!" Tôi miễn cưỡng kìm nén cảm xúc nói: “Hoặc là anh đổi phòng khác đi"
"Đổi phòng khác không biết chừng cũng có nhện thì sao!" Đôi khi Tiết Xán có sự cố chấp thật đáng sợ đối với những chuyện mà hắn đã nhận định: “Dù sao em cũng nhất định phải ở lại!"
Dứt lời, hắn không hề có ý định tiếp tục thảo luận với tôi, mà nằm ngay xuống, hai tay bá đạo ôm lấy tôi.
Tôi hơi nghiêng đầu, đã thấy hắn nhảm nghiền mắt lại, vẻ mặt như chuẩn bị đi ngủ.
Hàng mi vừa dày vừa dài, chiếc mũi anh tuấn, gò má như điêu khắc.
Trái tim tôi lại nảy lên.
"Không được!" Tôi dùng tay đẩy hẳn ra: “Tôi có thể ngủ ở ghế sô pha!"
Trong căn phòng còn có một chiếc sô pha rất rộng rãi, tôi ngủ ở đó cũng sẽ không khó chịu.
Cảm nhận được sự giãy giua của tôi, Tiết Xán hé mắt, đôi mắt đen thâm trầm.
Giây tiếp theo, hẳn càng ôm chặt lấy tôi hơn.
"An Tố” Giọng nói của hản khàn khàn vang lên bên tai tôi: “Em còn lộn xộn nữa, tôi sẽ không thể bảo đảm mình có thể giữ lời hứa không động vào người em đâu."
Tôi bỗng nhiên bối rối.
Đệch.