"Sao vậy?" Tôi khó hiểu.
“Tố Tố.” Cuối cùng, vẫn là Hồng Hà nuốt nước bọt, run run nói: "Chỗ phía sau cậu trong buổi kiểm tra hôm nay không có ai ngồi mà..."
Tôi cảm thấy cơn ớn lạnh từ dưới lòng bàn chân lan thắng lên tới đỉnh đầu.
"Nhưng đăng sau tớ rõ ràng có một cái bàn mà." Tôi cuống quýt nói: "Nữ sinh kia ngồi ở đó, có phải các cậu nhìn sót rồi không?"
"Phía sau cậu đúng là có bàn" Giọng Phương Tình run rẩy: "Nhưng tớ nghe thầy giảm thị nói, đó chẳng qua là thừa một bộ bàn ghế mà thôi.”
Tôi choáng váng.
Con mẹ nó, chẳng lẽ tôi lại gặp ma rồi? Mấy người Hồng Hà rõ ràng đang nhớ lại chuyện của Nhậm Ảnh lúc trước, vẻ mặt đầy lo lắng, sợ hãi nói: "Tổ Tổ, có phải cậu lại thấy mấy thứ bẩn thiu rồi không? Có cần hỏi xin ít chu sa của anh Tiết Phong không?"
Bây giờ tôi đã tỉnh táo lại.
Gặp ma cái gì chứ, bây giờ tôi có nhìn thấy cũng không thấy lạ nữa.
Nữ sinh tên Uyển Uyển kia xuất hiện trong phòng thi thì chắc là học sinh trong trường của chúng tôi nhi?
Hồng Hà, Phương tổng, gần đây trường chúng ta có nữ sinh nào qua đời không?" Tôi hỏi.
Phương Tình nghĩ một lát rồi đáp: "Thật sự có, tháng trước có một nữ sinh khoa âm nhạc bệnh chết, hình như tên là.. À, tên là Kim Uyển Uyển".
Lúc này nỗi lo lắng trong lòng tôi mới buông xuống.
Xem ra đúng là nữ sinh kia rồi,
"Người hôm nay tớ gặp chác là Kim Uyển Uyển đó." Tôi an ủi Phương Tinh và Hồng Hà đang căng thẳng: "Cô ấy hắn là không có ác ý với tớ đâu."
Hai cô nàng nghe tôi nói như vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Phương Tinh vẫn cau mày nói: "Nhưng Kim Uyển Uyển không xinh đẹp mà."
"Vậy còn nói là không xinh?" Tôi đang định nghi ngờ thẩm mỹ của Phương Tinh thì điện thoại di động đột ngột vang lên.
Thấy cuộc gọi của Tiết Xán, tôi mới nhớ hån đã nói sẽ tới đón tôi sau khi thi xong.
Tôi sợ mấy người Phương Tình sẽ gặp Tiết Xản, liên vội vã chào tạm biệt bọn họ, chạy thắng ra bên ngoài trường học.
Vừa bước ra ngoài, tôi đã nhìn thấy một chiếc BMW Bentley đang đỗ ở bên đường.
Nhân lúc không ai để ý, tôi lén lén lút lút lên xe như một tên trộm.
Trong xe, Tiết Xán đang gõ tạch tạch cái gì đó trên chiếc notebook.
Ha.
Tôi cảm thấy rất mới mẻ.
Mới không gặp một lúc, lão quỷ Tiết Xán này đã biết dùng máy vi tính rồi?
Thấy tôi lên xe, Tiết Xán hỏi mà chẳng thèm ngẩng đầu lên: "Thi cử thế nào?"
Vốn dĩ tôi định nói cho Tiết Xán biết chuyện hôm nay gặp ma, nhưng thấy hân đang bận thì cũng ngại quấy rầy hán với mấy chuyện nhỏ nhặt như thế.
"Cũng được."
Lúc đó, tôi hoàn toàn không ngờ rằng, một câu chuyện mà tôi cho là nhỏ nhặt ấy lại là mở đầu của tất cả mọi chuyện.
Mười ngày sau, sau khi kết thúc môn thi cuối cùng, cả người tôi giống như mới lột bỏ một lớp da, mệt gần chết.
Tiết Xán tới đón tôi. Tôi ngồi trên xe, chỉ muốn mau mau quay về khách sạn ngủ một giấc thật ngon. Nhưng lúc chiếc xe dừng lại, tôi lại thấy chúng tôi đang ở trước cửa nhà họ An.
"Chúng ta tới nơi này làm gì?" Tôi lập tức tỉnh táo lại.
"Để kết thúc." Tiết Xán lời ít ý nhiều.
Tôi ngây người, vẫn chưa kịp hiểu gì thì đã bị Tiết Xán lôi xuống xe.
Bước vào thang máy quen thuộc, thoắt cái chúng tôi đã tới trước cửa nhà họ An.
Tiết Xán lười gõ cửa, tay hắn chỉ trượt qua tay nằm, cánh cửa liền tự động mở ra.
"Tiết Xán, rốt cuộc anh muốn làm gì..." Tôi vừa định hỏi, Tiết Xán đã lôi tôi bước vào.
Vừa vào cửa, chúng tôi chưa thấy ai mà đã nghe thấy âm thanh liểng xiểng của rất nhiều thứ bị đập vỡ, kèm theo tiếng thét chói tai như xé gan xé ruột của An Nhân.
“Tôi nói muốn các người đuổi An Tổ ra ngoài! Sao các người còn không đuổi hải Mau đè scandal của tôi xuống! Các người không thấy tất cả hợp đồng và quảng cáo của tôi đều bị hoãn hết sao! Cứ tiếp tục như vậy tôi thật sự sẽ bị hủy hoại mất!"
Tôi bước vào sảnh lớn, thấy khắp nơi đều là mảnh vỡ của pha lê và đồ sứ, An Nhân đứng ở chính giữa, đầu tóc rối bù như một kẻ điên, không còn một chút dáng vẻ xinh đẹp nào của ngày xưa.
Cha mẹ nuôi ở bên cạnh cô ta, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà nhìn họ như đã già đi mấy chục tuổi.
Mẹ nuôi Lâm Nhã Lan vừa khóc vừa nói:
"Nhân Nhân, chúng ta cũng không có cách nào cả, thiếu gia Tiết Phong nói chủng ta không được đụng tới An Tố, chúng ta có làm mất lòng ai cũng không dám gây sự với với nhà họ Tiết..."
Sắc mặt cha nuôi cũng tái xanh, nổi giận đùng đùng quát "Tức giận! Con cũng chỉ biết tức giận! Sao con không chịu nghĩ kĩ xem, vì sao thiếu gia Tiết Phong chỉ giúp An Tổ mà không giúp con!"
Trước sự trách mång của cha, mất An Nhãn lập tức đỏ hoe, ấm ức như muốn nói gì, nhưng chi mới ngước mắt lên đã thấy tôi và Tiết Xán đột nhiên xuất hiện.
Bỗng chốc, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta trở nên hung dữ,
"An Tố! Sao cô dám tới đây! Đồ tiện nhân kia, cô còn dám đến sao!"
Cô ta hét lên giận dữ, định lao về phía tôi.
Nhưng có ta mới đi được vài bước, Tiết Xán đã thản nhiên khoát tay, miếng thủy tinh bên cạnh lập tức cửa vào chân của cô ta.
"A!"
An Nhân hét lên thảm thiết, chân lập tức cháy máu.
"Nhân Nhân!" Mẹ nuôi vội vàng chạy tới.
Cha nuôi tái mặt nhìn tôi.
"An Tổ, mày còn quay về làm gì!" Ông ta khẽ quát lên, khi nhìn thấy Tiết Xán ở bên cạnh tôi, ảnh mất liền lộ ra vẻ khinh bi: "Một thiếu gia Tiết Phong không đủ cho mây há? Mới đó mà đã câu được gã đàn ông khác rồi sao?"
Tôi không ngờ cha nuôi lại nói những lời khó nghe như vậy, sắc mặt không khỏi hơi tải đi.
Thay vào đó, mẹ nuôi lại rất tinh mắt, hình như đã nhận ra thân phận của Tiết Rắn. Cả người bà run lên, vội vàng chạy tới kéo cha nuôi đang nói bừa lại và thì thầm: "Đừng nói nữa... Người, người này hình như là chủ tịch mới nhậm chức của nhà họ Tiết!"
Lần này cả cha nuôi và Anh Nhân đều hoảng sợ tới mặt mày tái mét.
Nhưng chẳng mấy chốc, cha nuôi đã oán giận phun nước miếng, trừng mát mảng tôi: "An Tổ, tao còn đang nghĩ xem tại sao nhà họ Tiết lại giúp đỡ mày, hóa ra là dựa dẫm vào chủ tịch mới của tập đoàn Tiết Thịt Đúng là không biết xấu hối"
Tôi tức đến phát run, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Tiết Xán ở bên cạnh đã lạnh lùng nói: "Nếu không muốn chết thì giữ cái miệng của ông sạch sẽ một chút."
Cha nuôi bỗng nhiên không dám nói một chữ nào nữa.
Với thăn phận của Tiết Xản, giết chết ông ta chỉ dễ như bóp chết một con kiến.
Mẹ nuôi ở một bên ôm An Nhân khóc nức nở, u oán liếc nhìn tôi một cái rồi khẽ nói: "Tổ Tổ, thật không ngờ con lại trở nên như
vậy... Bỏ thuốc hại em gái của mình cũng thôi đi, bây giờ có kẻ chống lưng rồi, còn muốn tới giễu võ dương oai trước mặt chúng ta?"
Cả người tôi run rẩy.
Tôi thật không ngờ, mẹ nuôi thực sự tin rằng tôi bỏ độc An Nhân.
Chỉ vi An Nhân nói tôi bỏ độc?
Bà ấy tin tưởng một trăm phần trăm lời nói một chiều của An Nhân, còn với tôi, bà chẳng thèm hỏi lấy một câu đã kết tội tôi rồi.
Tôi cảm thấy cõi lòng mình lạnh ngắt, quay mặt đi chỗ khác không nhìn mẹ nuôi nữa. Tôi tủm chặt tay áo của Tiết Xán, khẽ nói: "Tiết Xán, đủ rồi, chúng ta đi thôi.”
Tiết Xán nhíu mày: "Cái gì đủ rồi, tôi còn chưa bắt đầu..."
Mới nói được nửa câu, thần đột nhiên ngừng lại, vội vàng túm lấy bả vai tôi và củi đầu hỏi: "An Tổ, em khóc sao?"
Tôi biết mắt mình rất đó, nhưng vẫn lắc đầu: "Không có."
"Đúng là khóc! Có phải vì mấy người nhà này hay không hả?" Tiết Xán giận dữ nói: "Còn nói đủ rồi? Bọn họ dám nhốt em vào nhà để xe, còn dám làm em đau lòng như thể, làm sao mà đủ được!”
Bàn tay tôi càng túm chặt lấy tay áo han.
"Tiết Xán, thật sự đủ rồi..." Tôi khẽ nói: "Tốt xấu gì bọn họ cũng nuôi tôi mười năm, tuy họ từng làm tôi tổn thương, nhưng cũng xem như thanh toán hết ân oán..."
Tiết Xán còn chưa trả lời, An Nhân ngồi dưới đất đã trừng mắt nhìn tôi, hung dữ nói: "Cái gì mà thanh toán hết ân oán! An Tố, món nợ nhà họ An chúng ta mấy năm nay, cô cho là mình đã trả hết rồi sao?”
"An Tố thiểu nợ nhà họ An các người?" Tôi còn chưa lên tiếng, Tiết Xán đột nhiên cười khẩy: "Vừa hay, tôi cũng muốn tính sổ món nợ này với các người."
Dứt lời, hắn khoát tay, mấy người áo đen đột nhiên xông vào từ ngoài cửa.
Mấy người cầm đầu mang theo một kẹp tài liệu, ném thắng vào mặt ba người nhà họ An, còn những người phía sau thì khiêng theo rất nhiều bao tải, bên trong không biết đựng thứ gì.
"Đây là cái gì...” Người nhà họ An bối rối, vừa cầm tài liệu lên xem liền trợn mắt hải hốc mồm.