Lúc này tôi cũng không quan tâm tới những mối nghi ngờ trong lòng nữa, vội vàng bơi nhanh về phía trước. Nhưng rõ ràng, giọng nói kia đã đúng, nó thật sự không thể hoàn toàn khống chế những xác chết kia.
Ánh sáng trắng chói lòa ban đầu mờ dần, xung quanh lại nhanh chóng trở nên nên tối tăm.
Những con quái vật trong nước dường như bị kích thích, bắt đầu gào thét, phát ra tiếng gầm gừ mơ hồ, đồng thời đám rong rêu trên đầu bọn chúng lại đánh úp về phía tôi! Tôi bị dọa đến mặt mày tái nhợt, vội vàng gom hết sức mạnh toàn thân và bơi về phía trước.
Nhưng với tốc độ của tôi làm sao có thể vượt qua đám rong rêu đó được.
Chẳng mấy chốc, lại có rong rêu quấn lấy chân tôi.
Những cái xác chết này dường như cũng có chút linh trí, lao thẳng tới đầu của tôi. Có lẽ bọn chúng cảm thấy, cho dù không thể ngũ mã phanh thấy tôi thì lấy được đầu tôi xuống cũng không tệ.
Nhìn thấy đám rong rêu kia sắp đuổi tới phía mình, tôi gom hết sức lực toàn thân và đạp chân.
Tôi vội vàng bơi về phía trước, tránh khỏi đám rong rêu một cách khó nhọc.
Nhưng đảm rong rêu đó vẫn kéo lấy bình dưỡng khí của tôi.
Tôi chỉ kịp hét lên một tiếng trong bình, đám rong ấy đã kéo bình dưỡng khí trên đầu tôi xuống.
Ùng ục ùng ục.
Đầu tôi lập tức tiếp xúc với nước trong hồ, thổi ra rất nhiều bọt khí.
Bình dưỡng khí này đối với tôi mà nói chính là nửa cái mạng ở dưới đáy hồ này đấy. Nhưng lúc này tôi cũng không đủ can đảm để cướp lại nó, chỉ nín thở và ra sức bơi về phía trước.
Nhưng chưa được vài bước, tôi đã cảm thấy mình thiếu oxy, đầu óc trở nên đen si, tốc độ lập tức không thể theo kịp.
Đám rong rêu này lập tức đuổi kịp và quấn lấy tôi từ bốn phương tám hướng.
Toang rồi.
Trong đầu tôi chi kịp nảy lên suy nghĩ đó. Trơ mắt nhìn đám rong rêu kia cuốn lấy mình một lần nữa...
Xung quanh hồ nước đột nhiên xuất hiện một cơn chẩn động mạnh!
Dường như có một nguồn năng lượng vô hình cực kỳ mạnh mẽ lao tới từ phía xa, phá vỡ toàn bộ sự bình yên của hô nước! Lúc này, những cái xác ban đầu cùng tụ lại một chỗ, nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt tham lam đột nhiên tỏ vẻ hoảng sợ. Chà, mặc dù trên mặt bọn chúng chẳng còn da thịt, chỉ có xương cốt, nhưng tôi vẫn nhận ra sự hoảng sợ của bọn chúng. Giây tiếp theo, tôi nhìn thấy một thứ màu lam sáng rực ùn ùn kéo đến!
Là quỷ hỏa!
Tôi bỗng nhiên quên mất chính mình còn đang trong cơn hiểm nguy, chi kinh ngạc đến trợn tròn mắt!
Bốn phía xung quanh đều là nước, nhưng những đốm quý hỏa màu lam này vẫn cháy bừng rực rỡ.
Qủy hỏa tới như dời núi lấp biển, chỉ trong nháy mắt đã đổ ập lên đám rong rêu. Chớp mắt, đám rong rêu giãy giụa quản quại.
Đúng vậy, tôi nhìn thấy rong rêu đó không ngừng vặn vẹo, giống như một con rắn bảy phân bị người ta túm lấy, giãy giụa một cách đau khổ.
Nhưng sự giãy giụa này cũng chỉ trong khoảnh khắc, chẳng mấy chốc, đám rong rêu đó đã bị quỷ hỏa thiêu thành tro tàn. Còn những cái xác kia, cũng bị quỷ hỏa thiêu tới cháy xém, gào thét thám thiết trong nước.
Cảnh tượng đó, quả thật khiến tôi cả đời khó quên.
Trong sự bừa bộn và hỗn loạn khắp nơi, chỉ có mình tôi đứng ở trung tâm không bị quỷ hỏa tấn công.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi ổn. Bởi vì không có bình dưỡng khí, lúc này tôi đã tới cực hạn.
Tôi cảm thấy lông ngực quặn thắt, suy nghĩ mơ màng, cảnh tượng trước mắt càng lúc càng mờ ảo, chỉ có thể nhìn thấy quỷ hỏa màu lam thấp thoáng... "An Tố!"
Nhưng một giây ngay trước khi mất đi ý thức, tôi đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc!
Tiết Xán...
Tôi giống như bị người ta châm mạnh một cái, cố gắng mở mắt ra, liên thấy một dáng hình mảnh khảnh đang bơi về phía mình với tốc độ kinh người.
Giây tiếp theo, tôi cảm thấy mình bị ôm chặt lấy, cảm bị nhấc lên và một cảm giác lạnh như băng lập tức phủ lên môi tôi.
Ngay sau đó, một luồng hơi thở lạnh băng từ từ tràn vào trong miệng tôi. Hơi thở này, quá thực chính là cong có cứu mạng tôi, tôi gần như không suy nghĩ mà vội vàng hút lấy.
Luồng khí này tràn vào phổi, mới giúp tôi đang gần như hôn mê thở ra hơi.
Lúc này tôi mới nhìn rõ gương mặt tuấn tủ gần trong gang tấc.
Là Tiết Xán.
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ, Tiết Xán liền rót vào miệng tôi vài luồng hơi thở lạnh như băng
Hơi thở của Tiết Xản cực kỳ lạnh, tôi vừa nhận lấy vừa run rẩy.
Mãi cho tới khi tôi hồi phục lại một chút, Tiết Xán mới buông tối ra. "ĐI" Hắn nói nhỏ một cầu, rồi nhanh chóng túm lấy eo tôi bơi về phía trước, thinh thoảng lại nhờ truyền hơi thở qua miệng cho tôi,
Đầu óc tôi vẫn mé man, ngã vào trong lòng Tiết Xán, không biết qua bao lâu tôi mới cảm thấy Tiết Xán đã dừng lại.
Tôi ngẩng đầu, nhìn nơi chúng tôi đang đứng.
Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mát, tôi vốn đang mơ mơ màng màng lập tức bừng tinh
Thứ ở trước mặt tôi lúc này, hóa ra là một tảng đá.
Tảng đá đó cực kỳ lớn, giống như một sân vận động loại nhỏ.
Ban đầu tôi đã nghĩ đây là một táng đá, nhưng ngay lập tức liền nhận ra, nó không đơn giản chi là một tảng đá như vậy.
Đó là một cái quan tài đá khổng lồ.
Tôi hít một ngụm khí lạnh.
Tôi thật sự không thể tưởng tượng nối, trên thế giới lại có thể có tảng đá khống lồ như thế, càng không dám nghĩ tới việc có người thậm chí còn điêu khắc khối đá khổng lồ này thành hình một cải quan tài và dìm xuống đáy hồ.
Nên biết rằng, với thể tích của cô quan tài đả này, quả thực có thể sánh với các kỹ quan thế giới như kim tự tháp hay trường thành luôn ấy,
Hơn nữa, điều khiến tôi run sợ chính là cái quan tài đá khổng lồ này rốt cuộc được dùng để làm gì?
Nếu đã làm thành hình quan tài, theo lý mà nói, bên trong đó chắc là xác chết.
Nhưng với thể thích của quan tài đá này, trên thế giới nào có cái xác nào khổng lồ như thế?
Tôi còn chưa kịp khiếp sợ, Tiết Xán ở bên cạnh đã lôi tôi bơi về phía quan tài đá.
Chúng tôi bơi lên đỉnh quan tài đá, tôi đột nhiên phát hiện ra, nơi đó thậm chí còn có một thứ giống như cánh cửa nhỏ.
Tiết Xán thành thạo đấy một cái, cánh cửa trên quan tài đá lập tức mở ra, dòng nước tràn vào một chút, nhưng Tiết Xán đã nhanh chóng lôi tôi vào và đóng cửa lại.
Vừa bước vào quan tài đá, bốn phía xung quanh tôi đã không còn là nước, thay vào đó là không khí, tôi lập tức hả miệng hit thở luồng không khí trong lành.
Còn Tiết Xán chi ôm tôi, nhẹ nhàng đáp xuống bên trong quan tài.
Tôi chỉ lo hít thở liên tục, căn bản không hề chú ý tới cảnh tượng xung quanh, cho tới tận khi một gương mặt nhảy ra trước mất tôi và hỏi một cách thân thiết: "An Tố, em không sao chứ?”
"Má ơi!" Tôi hoảng sợ, láo đảo một cái, may mà Tiết Xán vẫn luôn ôm tôi nên mới không ngã sấp xuống.
"Dáng vẻ của tôi đáng sợ vậy sao?" Gương mặt kia không vui nhìn tôi nói.
Lúc này tôi mới nhận ra, trước mặt tôi, không phải ai khác mà chính là Tiết Phong.
"Tiết Phong?" Tôi ngạc nhiên nói, lúc này mới quan sát vị trí hiện tại của mình.
Rõ ràng bây giờ tôi đang ở bên trong cái quan tài đá mà tôi thấy ban nãy, nhưng tôi trăm ngàn lần không nghĩ tới, trong cái quan tài đá này lại có một cái động khác.
Tuy bên ngoài cỗ quan tài đá mang hình dạng quan tài, nhưng bên trong có vẻ cũng không chứa xác chết.
Mà nó là một tòa nhà cổ kính được bảo tồn vô cùng hoàn chinh, đứng sừng sững trong cỗ quan tài đá.
Chương 234: Khu nhà cũ của nhà họ Hạ
Không cần phải nói, đây chính là nhà cũ Tôi trợn mắt há hốc mồm. của họ Hạ.
Trước đó tôi còn thấy lạ, rốt cuộc nhà họ Hạ làm thế nào mà bảo quản một tòa nhà dưới đáy nước được, hóa ra là đặt cả tòa nhà vào trong cỗ quan tài đá này, sau đó dim xuống đáy nước.
Khu nhà cũ của họ Hạ, không khác biệt nhiều với khu nhà cũ của dòng họ Ninh mà tôi từng thấy ở Tương Tây ngày trước.
Chẳng qua xét về mặt kiến trúc, khu nhà cũ của họ Hạ nhỏ nhắn tinh tế hơn một chút, còn nhà cũ họ Ninh lại pha trộn chút phong cách của dân tộc thiếu số.
"Đi thôi" So với tôi đang trợn mắt há hốc mồm, Tiết Xán thật ra khá bình tĩnh, hắn. nảm lấy tay tôi đi về phía cửa chính của khu nhà cũ họ Hạ.
Đại sư Thừa Ảnh, Hạ Lẫm và Tiết Phong đã đứng trên bãi đất trống trước cửa tòa nhà, bọn họ cũng đã cởi bỏ bộ đồ lặn để sang bên cạnh.
Bọn họ nói với tôi, trước đó họ không hề nhận ra tôi và Tiết Xin bị bỏ lại, trên đường tới khu nhà cũ nhà họ Hạ mới phát hiện không thấy chúng tôi đâu, vừa định ra ngoài tìm thì Tiết Xán đã tự mò tới.
Sau đó, Tiết Xán trở lại đón tôi, khó khăn låm mới cứu được tôi từ trong tay đám quái vật dưới đáy hồ kia.
"Tiết Xán, rốt cuộc những con quái vật dưới đáy hồ đó là cái gì vậy?" Tôi nhịn không được hỏi.
"Thị La" Tiết Xán thản nhiên đáp, "Thứ đó có ở bên dưới của rất nhiều sông hồ, là xác bị chết đuối dưới đáy hồ, vùng dậy thành một loại quái vật.
"Cái gì? Tổ Tổ em gặp phải Thi La sao?"
Tiết Phong ở bên cạnh trợn tròn đôi mắt, "Thi La rất hiếm khi chủ động tấn công người sống, làm sao lại xui xẻo như vậy chứ..."
Tiết Phong đang nói thì đột nhiên thay đổi sắc mặt, không nói thêm gì nữa.
Rõ ràng anh ta cũng nhận ra, không phải do tôi xúi quấy gì cả, mà là bị người ta gài bẫy.
Bất kể là ngọn đèn mê hoặc tôi và Tiết Xán lúc đầu, hay là Thi La đột nhiên phát động tấn công tôi sau đó, tất cả đều nhắm vào tôi cả.
Xem ra người nhà họ Ninh vẫn chưa chịu buông tha cho tôi.
"Chết tiệt, lại là đám người nhà họ Ninh" Rõ ràng là Tiết Phong cũng nghĩ như vậy, anh ta liên mảng một câu.
“Làm sao anh biết là người nhà họ Ninh?"
Lúc này, Hạ Lẫm ở bên cạnh vẫn không phản ứng gì trước sự xuất hiện của tôi đột nhiên cất giọng nói lãnh đạm.
"Ngoại trừ bọn họ ra, ai lại sợ chúng tôi bước vào khu nhà của của họ Hạ các người như vậy chứ?" Tiết Phong nói với vẻ mặt đương nhiên, "Nhất định là bọn họ muốn lấy Cỏ Hồi Hồn của họ Hạ nhà các người, sợ các người phát hiện nên đã tìm cách ngăn cản chúng tôi."
"Anh đừng quá coi thường nhà họ Hạ chúng tôi." Hạ Lẫm mặt không đổi sắc nói, "Vật gia truyền nhà họ Hạ, cũng không phải thứ họ Ninh bọn họ muốn lấy thì lấy."
Tôi giật mình.
Lúc này tôi mới nhận ra, tuy Hạ Lẫm đồng ý cho chúng tôi đi tới khu nhà cũ của họ Hạ để kiểm tra Cỏ Hồi Hồn còn ở đó hay không, nhưng cậu ta cũng không thật sự nghĩ rằng Có Hồi Hồn đã bị trộm mất.
Nói cho cùng, cậu ta vẫn tin tưởng vào trận pháp và cơ quan mà tổ tiên mình bày ra, đồng ý với chúng tôi chẳng qua là muốn giao dịch với Tiết Xán, muốn hắn giúp cậu ta tìm chị gái mà thôi.
Trước thái độ lạnh lùng kiêu ngạo của Hạ Lẫm, Tiết Xán cũng không nói gì.
"Khụ” Cuối cùng vẫn là Thừa Ảnh đại sư lên tiếng giảng hòa, "Nếu cô An đã tới rồi, chúng ta mau đi vào thôi"
Nói xong, ông ấy định dẫn chúng tôi vào nhà họ Hạ.
"Chờ một lát" Nhưng không ngờ, Tiết Xán lại ngăn ông ấy lại.
Cả đám người nhìn Tiết Xán với ánh mắt kỳ quái, liên thấy hắn châm chậm bước về phía tôi.
"Anh làm gì thế?" Tôi giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì Tiết Xản đã chạm lên mái tóc ướt sũng của tôi.
"Tóc em bị ướt, phải hong khô trước đã Tiết Xán cúi xuống nói với tôi bằng giọng điệu bình thản, "Nếu không sẽ bị ốm đó." Khán giả đều chết lặng.
Tất cả mọi người, bao gồm cả tôi đều trợn tròn mắt.
Chúng tôi cứ nghĩ Tiết Xán tạm hoãn việc bước vào nhà họ Hạ vì có việc quan trọng. Nhưng hóa ra chỉ là hong khô tóc cho tôi? Trước sự kinh ngạc của chúng tôi, Tiết Xán chỉ nhắm mắt làm ngơ, chỉ thấy quỷ hỏa hiện lên trong lòng bàn tay hắn và bắt đầu hong tóc cho tôi.
"Chuyện này." Cảm nhận được ánh nhìn chằm chăm xung quanh mình, tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng, "Để lát nữa em tự hong tóc sau, anh không cần phải giúp em..."
"Không được Tiết Xán ngắt lời tôi mà không cần suy nghĩ, giọng điệu không thay đổi, "Em yếu như con kiến ấy, tóc ướt sẽ bị bệnh đó."
Anh mới yếu như kiến hối ấy!
Thái dương tôi nổi gân xanh, nhưng nhìn vẻ mặt thành thật hong tóc cho tôi của Tiết Xán, trong đầu tôi lại cảm thấy khá ấm áp.
Ôi chao, phụ nữ thật sự là loài vật đầy mãu thuẫn mà.
"Chậc chậc, đúng là đằm thẩm thật" Tiết Phong ở bên cạnh nói lời chua chát, "Tốt thật, anh đáy nhìn mà cũng muốn yêu đương."
Tôi liếc mất.
Lão già nhà anh cô đơn lúc nào chứ hả?
Hạ Lẫm ý vị sâu xa liếc nhìn tôi và Tiết Xán một cái, sau đó nói: "Nhanh lên một chút."
Động tác của Tiết Xán không nhanh không chậm, chỉ một lát sau, tóc của tôi đã được hong khô.
"Chúng ta mau đi thôi." Tôi ngại mình bắt mọi người đợi quá lâu, vội vàng nói.
Bước tới trước cửa chính của nhà họ Hạ, tôi ngẩng đầu liên thấy một bức hoành phi khổng lồ, bên trên khắc mấy chữ cứng rắn đanh thép.
"Nhà họ Hạ"
Chi một bức hoành phi cũng khiến tôi giống như xuyên qua chín trăm năm, nhìn thấy sự huy hoàng của nhà họ Hạ năm ấy.
Thực ra không chi tòa nhà này, chi với cổ quan tài đá kia, tôi cũng có thể cảm nhận được, năm đó nhà họ Hạ có tiền có thực lực cỡ nào.
Nhưng mà, đâu ai ngờ được, một gia tộc cực thịnh một thời như vậy, lại đột nhiên lựa chọn ở ấn ở lúc đang cường thịnh, còn đưa tòa nhà khổng lồ như thế này dim xuống đáy hồ.
Điều này khiến tôi không khỏi tò mò đó là, năm đó rốt cuộc bọn họ đã bói ra điều gì, mà lại ra quyết định lớn như thế?
Trong lúc tôi im lặng suy nghĩ, Hạ Låm đã bước về phía trước và mở cánh cửa ra.
Cánh cửa từ từ mở ra, kèm theo một tiếng ken két nặng nề.
Thấy cảnh tượng bên trong cánh cửa, tôi vốn đang khiếp sợ liền trợn tròn hai mắt.
Tôi lại nhìn thấy hoa cỏ tươi tốt trên khoảng sân bên trong cánh cửa này.
Tôi biết nhà họ Hạ rất lo lắng, hết lòng hết dạ muốn bảo tồn khu nhà cũ của họ Hạ nguyên vẹn, nhưng tôi trăm ngàn lần cũng
không ngờ tới, đến cả hoa có cũng được giữ lại.
Hoa cỏ sao có thể sinh sống ở đáy hồ này được chứ?
Dường như Hạ Lâm nhận thấy sự nghi ngờ của tôi, cậu ta thân nhiên nói: "Những thứ hoa có này đều là giả thôi."
Nói tới đây, cậu ta liền dẫn chúng tôi đi vào
Nhưng Tiết Xán vẫn chưa hề cử động.
"Tiết Xán, anh lại muốn gây chuyện gì đây?" Tiết Phong không khỏi khinh thường han
Đừng thấy Tiết Phong ngày trước có vài phần kính trọng Tiết Xán, gọi hân là đại nhân Tiết Xán, sau khi quen thuộc rồi, anh ta liền không biết lớn nhỏ, hoàn toàn quên mất chuyện Tiết Xin vẫn được tính là bề trên của minh.
Tiết Rắn không trả lời, chỉ một mình chầm chậm bước sang một bên.
Cuối cùng, hắn dừng lại ở một góc nhỏ bên vườn hoa,
Hoa cỏ nơi đó võ cùng rậm rạp, Tiết Xán vươn tay phất qua đám hoa có đó, bỗng nhiên có giọt sương rơi xuống.
Tôi giật mình.
Cổ quan tài đá này bị phong tỏa, hoa có trong sân sao có thể dĩnh nước được?
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Tiết Xán đã lật tay lên.
Trong phút chốc, một luồng quỷ khí mãnh liệt tỏa ra, toàn bộ hoa cỏ bị lật lên. Lúc này chủng tôi mới phát hiện ra có thứ gì đó ẩn giấu trong đảm hoa có ấy.
Tất cả chúng tôi đều thay đổi sắc mặt khi nhìn thấy thứ bên dưới lớp hoa cỏ.