Lúc này tôi mới nhớ ra Tiết Xin còn có một thân phận khác là Chủ tịch nhà họ Tiết, hãn đột nhiên đến Vân Nam cùng chúng tôi như thế, chắc hần Tiết Phong và người trong công ty cũng điên rồi.
Tôi vội nói: "Tiết Xán, anh nhanh lên đi, em sẽ nhờ Tiết Phong đưa bọn em về trước."
Dứt lời, tôi không đế ý đến vẻ mặt giận dữ của Tiết Xán nữa mà kéo Tiết Phong đi ra ngoài.
Tiết Phong nửa muốn nửa không lên xe chở tôi và Phương Tinh về. Trên đường đi, anh ta liếc tôi qua gương chiếu hậu: "Sao em với Tiết Xán lại cãi nhau nữa rồi?”
Tôi thầm mắng Tiết Phong, rảnh rỗi hay sao mà lại tinh mất đến vậy.
"Không có." Tôi lên tiếng phủ nhận.
Tiết Phong "chậc" một tiếng và không nói thêm gi.
Trên đường đi quá yên tĩnh, cuối cùng tôi vẫn không nhịn được mà quyết định mở miệng,
Tôi thực sự rất cần người tâm sự.
"Tiết Phong, anh nói xem, có phải con trai bọn anh đều nhớ mãi không quên đối với mối tình đầu của mình khòng?"
Tiết Phong nhướng mày: "Bọn em gặp Ninh Hoan Hoan rồi hả?".
Ôi mẹ ơi, đoán một phát là trúng ngay.
"Ừm." Tôi ậm ừ đáp.
"Là nữ quỷ đỏ là?" Lúc này, Phương Tình, người đã im lặng nãy giờ, nhỏ giọng xen vào.
Tôi ngạc nhiên quay sang thì thấy cô ấy nói với vẻ mặt phờ phạc: "Thật ra hôm đó tớ không có ngất xỉu, chỉ là quá mệt mỏi, nhưng ý thức vẫn còn, Tớ đã nhìn thấy nữ quỷ rất xinh đẹp ấy rồi, cô ta là bạn... gái cũ của bạn trai cậu sao?"
Nét mặt của Phương Tinh có hơi kỳ kỳ, rõ ràng là cô ấy cảm thấy dùng cụm bạn gái cũ cho một con quỷ không được hợp lầm.
"Bọn em thực sự đã gặp cô ấy à" Tiết Phong hơi ngạc nhiên, nhưng chẳng hiểu vì sao anh ta không quá giật minh.
Tôi khẽ cau mày, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng Ninh Hoan Hoạn đã mất tích chín trăm năm và còn là người nhà họ Ninh, tại sao khi nghe thấy có ta xuất hiện, Tiết Phong lại không tỏ ra kinh ngạc?
“Tiết Phong, anh biết gì đó phải không?" Tôi nhoài người về phía ghế lái nơi Tiết Phong ngồi, rồi nheo mất hỏi.
"Làm gì có." Không biết có phải do tôi nghĩ nhiều hay không, mà tôi thấy Tiết Phong né tránh ánh mắt của tôi: "Tôi chỉ cảm thấy là người có thể khiến em ghen như vậy chỉ có Ninh Hoan Hoan."
"Ghen cái đầu anh." Tôi tức giận, nhưng vẫn hỏi: "Tiết Phong, anh biết được bao nhiêu về chuyện của họ vậy?"
Tiết Phong nhìn tôi một lúc rồi hỏi ngược lại: "Sao em không tự đi hỏi Tiết Xán?"
Tôi bỗng không biết trả lời thế nào.
Khi xe đến dưới lầu nhà Phương Tinh, mẹ cô ấy đã đứng đợi ở đó, bà ấy khóc lóc đỡ Phương Tinh đi lên.
Tôi vừa định đi theo, Tiết Phong đột nhiên ra khỏi xe.
"An Tố." Anh ta gọi tôi, tôi quay đầu thì thấy anh ta đứng bên cạnh xe với vẻ mặt muốn nói lại thôi.
"Có chuyện gì?"
Tiết Phong do dự một hồi rồi nói: "Em có còn nhớ lúc trước ở nhà xác của đồn cảnh sát, tôi từng nói với em, năm đó Tiết Xán tập kích nhà họ Ninh vốn dĩ là thiên thời địa lợi nhân hòa, lẽ ra đã có thể kết thúc một cách nhẹ nhàng, nhưng chẳng hiểu sao Tiết Xán lại bị giết không?"
“Có, anh đã nói với tôi rồi."
“Những chuyện liên quan đến nhà họ Tiết được ghi chép rất mơ hồ, nhưng trong lời truyền miệng của bọn tôi, Tiết Xán yêu đại tiểu thư của nhà họ Ninh. Vào thời khắc sau cùng, đại tiểu thư nhà họ Ninh đột nhiên lao ra, cô ta không hề dùng bất kỳ pháp thuật đặc biệt nào cả, nhưng Tiết Xán không đề phòng người trong lòng của mình, kết quả đã bị giết ngay tại chỗ."
Tiết Phong rời đi ngay sau khi nói xong, tôi đờ đẫn đi lên lầu một mình. Không hề dùng bất kỳ pháp thuật đặc biệt nào.
Tiết Xản không đề phòng người trong lòng của minh, bị giết ngay tại chỗ. Những lời của Tiết Phong cử vang vọng bên tai.
Tôi biết Ninh Hoan Hoan giết Tiết Xán, nhưng tôi cử tưởng cô ta đã tạo ra một cái bảy cao siêu gì đó, chứ không ngờ rằng lại đơn giản như vậy. Đúng nhi, Ninh Hoan Hoan cũng đã nói, cô ta không phải là đối thủ của Tiết Xán, vậy tại sao cô ta có thể thành công?
Do Tiết Xán không lường trước?
Hay là hắn không muốn đánh trả?
Tôi cảm thấy mình sắp điên rồi, trong đầu cử mãi nghĩ đến những chuyên này.
Tôi vào phòng của Phương Tinh, vừa định nghỉ ngơi một chút thì thấy Phương Tinh đang nhìn tôi, cô ấy muốn nói nhưng lại thôi, "Sao vậy?" Tôi hỏi,
Phương Tinh do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói: “Tố Tố, cậu phải cẩn thận nữ quỷ đó." Tôi ngần người, lát sau mới phản ứng lại: "Cậu nói Ninh Hoan Hoan?"
Phương Tình gật đầu.
"Tại sao?"
Cho đến bây giờ, Ninh Hoan Hoan chưa bao giờ tỏ ra thù địch với tôi, thậm chí còn cứu tôi.
"Bởi vì hôm ấy, sau khi ngã xuống, tớ thấy cô ta bước vào đền, trước khi đi, cô ta đã quay đầu nhìn cậu.." Phương Tinh tải mặt, run rẩy cả người: “Ánh mắt đỏ... rất đáng sợ...”
Tôi không biết có phải Phương Tinh quá sợ ma quý nên mới nghĩ nhiều hay không, chỉ có thể an ủi cô ấy: “Ừm, tớ biết rồi."
Mấy ngày sau đó, tôi đã trốn trong nhà Phương Tinh Sở dĩ nói "trốn" là bởi vì tôi tránh không gặp Tiết Xán.
Tôi thừa nhận hành vi của mình rất hèn nhất, nhưng tôi thực sự không biết làm thế nào để đối mặt với hắn.
Tôi sợ rằng ngay khi nhìn thấy hắn, tôi sẽ không nhịn được mà hỏi về chuyện của Ninh Hoan Hoan,
Nhưng tôi không muốn hỏi. Tôi không muốn hắn nghĩ tôi là một người phụ nữ so đo chuyện quá khứ.
Thời gian nhanh chóng trôi qua bốn ngày. Trong bốn ngày này, Tiết Xán đã gọi cho tôi rất nhiều lần, tôi hầu như giả vờ không thấy, nhiều nhất là gửi lại tin nhắn, nói mình quá bận rộn, không rành trả lời.
Vào ngày thứ tư, tôi không chủ động trở về và cầu nguyện trong lòng là Tiết Xán cũng đừng tới bắt tôi.
Buối chiêu, tôi và Phương Tinh tới siêu thị gần nhà để đi dạo. Khi ra ngoài, hai chúng tôi tay cầm túi lớn túi nhỏ chuẩn bị bắt xe, nhưng xung quanh vẫn không có một chiếc taxi trống nào.
"Để tớ đặt xe bằng điện thoại. Tôi nói với Phương Tình. Dạo gần đây, loại dịch vụ cho thuê taxi riêng này rất phổ biến. Kể từ khi quen Tiết Xán, tôi chưa đặt xe bao giờ nên không quá quen thuộc, sau một lúc mỏ mẫm cũng đã đặt được.
Điều khiến tôi ngạc nhiên đó là chiếc xe của chúng tôi lại là một chiếc Sedan cao cấp. Tôi cảm thấy không sao cả, nhưng khi lên xe, Phương Tình lặng lẽ kéo tôi và nói: "Lạ thật đấy, tớ nhớ loại xe cao cấp này là khi đặt phải chọn một mục khác mà nhi, cậu có chắc là cậu đặt đúng không?"
"Chắc là đúng." Tôi vẫn không nghĩ nhiều mà lên xe. Nhưng ngay khi ngồi xuống, tôi phát hiện ra trong xe rất lạnh, lạnh đến mức khiến tôi run rẩy. "Bác tài, máy điều hòa đang bật bao nhiêu độ vậy? Có thể tăng cao hơn chút không ạ?" Phương Tình cũng cảm thấy lạnh, bèn nói.
Người tài xế đó không đáp mà chỉ hút thuốc. Một mùi thuốc lá thoang thoảng bên trong xe. Tài xế là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, ông ta đeo kính râm tối màu, không thấy rõ mặt, nhưng dáng vẻ đó nhin thế nào cũng sẽ nghĩ là người thượng lưu.
Tôi và Phương Tình nhìn nhau lo lắng, không dám nói nữa. Tôi biết phần mềm điện thoại này có danh tiếng rất tốt, trước khi lên xe tôi cũng đã so bảng số xe rồi, chắc hẳn không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Tôi liếc nhìn tài xế và vô tình thấy ông ta lại hút một hơi thuốc lá. Tôi cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không thể nói được.
Tôi vẫn không yên tâm lắm, bèn lặng lẽ nhấc điện thoại lên rồi lại liếc nhìn. Không nhìn thì chẳng sao, nhưng vừa nhìn là tôi lập tức giật mình.
Chương 226: Bị bắt
Phần mềm điện thoại này có kèm theo ảnh của tài xế, nhưng nó là một bức ảnh nhỏ, trước đó tôi không nhìn kỹ, dù sao cũng có nhiều người trông không giống với hình.
Nhưng lúc này, tôi mới phát hiện sự bất thường.
Bởi vì trong ảnh rõ ràng là một nữ tài xế.
Nhưng người tài xế đang ngồi hút thuốc đăng trước chúng tôi vốn là một người đàn ông.
Dù ảnh có sai lệch cũng sẽ không đến mức sai cả giới tính đâu nhỉ?
Người tôi toát mồ hôi lạnh, tôi ngẩng đầu nhìn về phía tài xế thì thấy ông ta còn đang hút thuốc.
Cũng ngay lúc này, tôi chợt nhận ra tại sao trước đó tôi lại cảm thấy bất thường.
Là đầu điếu thuốc.
Nếu có người hút thuốc ở bên cạnh bạn, chắc chắn bạn phải biết khi hút thuốc, đầu điếu thuốc sẽ thay đổi.
Đầu điếu thuốc vốn là màu xám, theo động tác của người hút thuốc, nó sẽ chuyển sang đỏ, sau đó tàn thuốc sẽ rơi xuống.
Nhưng giờ phút này, người tài xế đó hút thuốc lại không giống như thế.
Ông ta đưa điếu thuốc vào miệng và hút.
Nhưng đầu điếu thuốc lại không có thay đổi gì cả.
Cũng giống như hương nhang, nó chỉ lặng lẽ cháy.
Tim tôi khẽ run rẩy, và chợt nhớ mình đã thấy qua trong sách.
Chỉ có ma quỷ mới hút thuốc giống như thế.
Bởi vì ma quỷ không có hơi thở, vậy nên chúng hút thuốc lá sẽ không có sự thay đổi đó.
Nghĩ tới đây, tôi chỉ cảm thấy tê cả da đầu, nhanh chóng túm lấy Phương Tình và giả vờ bình tĩnh mỉm cười: “À, bác tài, chúng tôi đột nhiên nhớ mình bó quên đồ, bác cho chúng tôi xuống ở đây là được rồi”
Nhưng gã tài xế lờ tôi đi, chỉ tiếp tục lái về phía trước.
“Bác tài! Chúng tôi muốn xuống xe!” Lúc này tôi rất hoảng loạn, đúng lúc gặp đèn đỏ, tôi không màng đến làn xe đông nghịt bên ngoài mà mở cửa xe định đi xuống.
Ban đầu tôi còn lo lắng gã tài xế kỳ lạ này sẽ khóa cửa xe, không ngờ gạt một cái là cửa xe mở ra ngay.
Ngay cả đồ đạc tôi cũng lười cầm mà vội vàng kéo Phương Tình lao xuống.
Điều khiến tôi khiếp sợ đó là khi chúng tôi xuống xe, chiếc Land Rover màu đen sáng loáng đang chạy bên cạnh chúng tôi đột nhiên dừng lại.
Cửa xe mở ra, vài người đàn ông mặc đồ đen đeo kính râm chạy xuống túm lấy tôi và Phương Tình.
“Tố Tố!” Phương Tình sợ hãi kêu lên, tôi còn chưa kịp ngoảnh lại nhìn cô ấy thì trước mắt đã trở nên tối sầm.
Tôi ngay lập tức biết được, ai đó bịt mắt tôi bằng một miếng vải đen.
“Phương Tình!" Tôi hét lên một tiếng, nhưng người thì đã bị kéo vào xe.
“Bịch” một tiếng, tôi nghe thấy tiếng đóng cửa, xe nhanh chóng được khới động.
“Rốt cuộc mấy anh là ai!" Tôi không nhịn được mà rống lên, nhưng trong xe vô cùng yên tĩnh, không một ai trả lời tôi.
Tôi chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh nhễ nhại.
“Phương Tình đâu! Bạn tôi đâu rồi!" Tôi có thể nhìn ra được đám người này nhằm vào tôi: “Các người bắt tôi là được rồi, đừng đụng đến bạn của tôi!”
Vẫn không có một ai trả lời tôi.
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, tôi dường như cũng không nghe thấy tiếng hít thở của đám người áo đen này.
Tôi thử vùng vây, nhưng người bên cạnh giữ chặt vai tôi, tôi không thể nhúc nhích được.
Điều càng làm cho tôi sợ hãi đó là bàn tay đặt trên vai tôi rất lạnh, rõ ràng không phải người sống.
Lại nghĩ đến gã tài xế vừa nãy...
Lẽ nào họ là người nhà họ Ninh?
Tôi không khỏi rùng mình khi nghĩ tới những lần ra tay tàn nhân của người nhà họ Ninh trước đây.
Tôi vùng vẫy dữ dội hơn, cuối cùng người áo đen giữ tôi cũng đành hạ giọng lên tiếng: “Cô An, xin cô đừng lộn xộn.”
Tôi sửng sốt.
Chẳng hiểu tại sao tôi cứ cảm thấy đám người này không quá giống với những con ma quý mà nhà họ Ninh phái tới lúc trước.
Mặc dù họ muốn bắt tôi, nhưng cũng không muốn làm tổn thương tôi.
Lẽ nào là để bảo vệ máu trong người tôi?
Trong khi tôi đang suy đoán, xe đột nhiên dừng lại.
Tôi cảm thấy có hai người kéo tôi xuống xe, thái độ đó không giống cách đối xử với con tin, ngược lại còn cực kỳ kính cẩn.
Tôi càng nghi ngờ hơn.
Đi được một lúc, bả vai tôi lại bị ai đó đè ngồi xuống.
Phần dưới mông mềm mại, tôi sửng sốt đưa tay sờ soạng xung quanh.
Sao tôi lại có cảm giác nơi tôi đang ngồi không phải ghế sofa, mà giống giường hơn nhỉ?
“Có ai không?”
Bốn phía lặng như tờ, không một ai trả lời.
Tôi mạnh dạn quyết định tháo bịt mắt.
Nhưng tôi vừa chạm vào bịt mắt, tay tôi đã bị nắm lấy.
Cổ tay trở nên lạnh buốt, tôi run lập cập.