Chương 113: Anh đang thả thính em đấy
"Cho nên?" Vẻ mặt Tiết Xán chùng xuống. "Cho nên anh làm như vậy, không còn nghi ngờ gì là đang dụ dỗ cô ấy" Gương mặt Tiết Phong bỗng nhiên nghiêm túc: “Anh kết hôn với cô ấy, cũng chí vì muốn tìm người ở bên cạnh, không phải vì anh yêu cô ấy. Nhưng anh có từng nghĩ tới hay không, nếu cô ấy yêu anh thì sao?” Tôi ở trong phòng bếp, giống như bị sét đánh, cơ thể mềm nhũn ngã quy xuống nền đất. Nếu cô ấy thực sự yêu anh thì sao? Tôi gượng cười. Không phải nếu. Mà là đã. Ngoài cửa vang lên tiếng cười khinh bỉ của Tiết Xán. "Cậu từng nói với tôi rồi, tôi cũng đã nói rõ với An Tố, đồng ý với cô ấy, chờ khi nào cô ấy có người trong lòng tôi sẽ trả tự do cho cô ấy" Tiết Xán thản nhiên đáp: “Hơn nữa gần đây chúng tôi chưa từng vượt quá giới hạn, vậy nên cậu không cần phải lo lắng” "Tiết Xán, anh thật sự không hiểu trái tim con gái rồi. Anh cho rằng anh không chạm vào cô ấy, thì cô ấy cũng không có cảm giác với anh sao?" Tiết Phong lắc đầu: “Đối với con gái tuổi trưởng thành dồi dào nội tiết tố mà nói, mỗi một hành động của anh bây giờ đều là trần trụi dụ dỗ em ấy” Tôi thấy cơ thể Tiết Xán hơi đơ cứng. Tiết Phong lại thở dài.
"Tôi chỉ nói đến vậy thôi, phải làm thế nào tự anh là người hiểu rõ nhất. Mười phút sau còn có cuộc họp, anh chuẩn bị một chút đi"
Dứt lời, anh ta liền rời khỏi văn phòng một cách phóng khoáng.
Tiết Xán đứng yên tại chỗ, hắn đứng ở đó rất lâu, mãi tới khi sắp tới giờ họp mới chậm rãi rời khỏi phòng làm việc.
Lúc này tôi mới bước ra khỏi nhà bếp, ngẩn ngơ nhìn món sô cô la đã hết nhẫn.
Chín giờ tối, cuộc họp của Tiết Xán mới hoàn toàn kết thúc. Tôi ngồi trên xe cùng trở về nhà với hắn. Tôi vẫn luôn len lén liếc nhìn, nhưng dáng vẻ điềm tĩnh của hản giống như không hề bị ảnh hưởng bởi những lời Tiết Phong nói hôm nay, hắn cũng không nhắc tới chuyện ăn sô cô la tôi làm.
Sau khi về tới nhà, tôi liền vào phòng tảm tắm rửa.
Cả người tôi vẫn hơi ngây ngốc, không để ý mà bật nước nóng.
Nước nóng từ vòi hoa sen, lập tức làm bỏng bắp đùi của tôi. "Á!"
"An Tố, có chuyện gì vậy!
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Tiết Xán vội vàng bước vào. "Tôi, tôi không sao! Anh mau đi ra đi!" Tôi cuống quýt dùng khăn tắm quấn người lại.
Nhưng dường như Tiết Xán không nghe thấy lời của tôi, hắn bước tới nhìn thấy bắp đùi đỏ bừng của tôi liền tối sầm mặt lại, không nói hai lời đã bế bổng tôi lên, bước ra khỏi phòng tắm.
Hắn đặt tôi lên ghế sô pha, nhấc chân của tôi lên trên đôi chân thon dài của hắn, sau đó đặt bàn tay lạnh như băng lên vết bỏng của tôi.
Chỗ đó quá nhạy cảm, khiến người tôi không khỏi run rẩy, gò má ửng hồng.
"Được rồi" Tiết Xán nhanh chóng xử lý vết thương cho tôi rồi ngẩng đầu lên, thấy tôi ở bên cạnh đã mặt đỏ tía tai.
Tôi vội vàng rụt chân lại.
"Cảm ơn!"
Tôi vội vã muốn đứng dậy.
Nhưng không ngờ Tiết Xán lại nắm lấy tay tôi, làm tôi mất thăng bằng ngã nhào vào trong lông ngực của hắn.
"Anh làm gì thế? Tôi phải đi tắm mà?”
Tôi ngọ nguậy một cái, Tiết Xán liên túm lấy cằm tôi, ép tôi ngẩng đầu nhìn về phía hẳn.
Trong đôi mắt đen như mực mang theo chút nghi ngờ, hãn nhíu mày lại.
"An Tố" Hắn khẽ giọng nói: “Em làm sao vậy hả? Mặt đỏ thế là sao? Bị sốt à?"
Nói tới đây, bàn tay lạnh buốt của hắn định thử nhiệt độ trên