Chương 118: An Tố thích ngài !
"Tiết Phong!" Ngay lập tức, Hạ Văn Tình cũng không thèm đoái hoài tới tôi và Tiết Xán nữa, vội vàng chạy tới bên cạnh Tiết Phong. Tiết Phong gảng gượng mở mắt ra, vừa nhìn thấy Hạ Văn Tình, à không, thấy "tôi" đang ngồi bên giường nhìn anh ta với ánh mắt dịu dàng thì mặt ngớ ra. "Phong Nhi.. " Lúc này Hạ Vấn Tình đã không kìm lòng được, bà hoàn toàn không để ý tới việc Tiết Phong không nhận ra mình, rơi nước mắt nói: “Cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi, con có biết mẹ lo lắng cỡ nào không..." Tiết Phong giờ mới hoàn hồn, anh ta hoảng sợ liếc nhìn Tiết Xán ở bên cạnh và run rẩy nói: "Chuyện này... Tổ Tố, em bình tĩnh... Em xúc động như thế... quan tâm tôi như thế, tôi sợ Tiết Xán sẽ đánh chết tôi mất.. " Hạ Văn Tình sững sờ, sau đó liền phì cười. "Đồ ngốc" Bà nhéo má Tiết Phong: “Là mẹ, mẹ đây mà” Gương mặt cúa Tiết Phong đông cứng lại trong tích tắc. Giây tiếp theo, toàn bộ nỗi khiếp sợ, vui sướng và đau khổ đều hiện lên trong đôi mắt anh ta. "Mẹ!" Anh ta xúc động muốn ôm chầm lấy Hạ Văn Tình, mà không, nói chính xác hơn là ôm lấy người tôi. Nhưng anh ấy còn chưa chạm tới tôi, một luồng quỷ khí sắc bén đã lao tới, hất văng Tiết Phong ra khỏi người tôi. "Hai người các người, chú ý một chút cho tôi" Tiết Xán xanh mặt đứng sau lưng tôi: "Phải nhớ rõ đây là cơ thể của ai”
Tiết Phong hơi lúng túng sờ mũi một cái, nói: "Ngại quá” Tiết Xán hừ lạnh một tiếng rồi lùi lại phía sau.
Hạ Vấn Tình nhìn về phía Tiết Phong, khóe mắt hơi ươn ướt, bà khẽ nói: "Con có đau không?"
Tiết Phong sững sờ, sau đó gượng cười một cái: “Chắc chắn không đau bằng mẹ ngày trước”
Tôi cảm thấy Hạ Văn Tình hơi run rẩy.
"Phong Nhi” Bà do dự mãi, cuối cùng mới lên tiếng: “Mẹ sử dụng pháp thuật này là đề phòng mình bị thù hận che mắt mà giết chết cha con... Cũng không phải cố tình khiến con không thể thấy mẹ... Con hãy tin mẹ.. ”
"Con tin" Tiết Phong mỉm cười: “Lời của mẹ, từ nhỏ tới lớn con vẫn tin”
Hạ Vãn Tình khóc đến nghẹn ngào.
Tiết Phong lau hàng nước mắt của bà, khẽ nói: "Mẹ à, mẹ có muốn mình cứ mãi như thế này không? Cứ mãi là một oan hồn vất vưởng?"
"Mẹ cũng không muốn" Hạ Vấn Tình gạt nước mắt: “Nhưng chấp niệm trong lòng mẹ quá sâu đậm, đến anh trai cũng không thể nào siêu độ cho mẹ”
"Có lẽ đại nhân Tiết Xán làm được."
Tiết Phong nói tới đây liền nhìn về phía Tiết Xán.
Tiết Xán cau mày lại, hơi không tình nguyện nhưng vẫn nói: "Cũng không có vấn đề"
"Cảm ơn anh, Tiết Xán” Tiết Phong vui vé nói, lại nhìn về phía Hạ Văn Tình: "Mẹ, mẹ đừng phiêu bạt nữa, yên tâm đi đầu thai đi"
Hạ Văn Tình càng khóc dữ hơn: “Nhưng còn con..."
"Con đã lớn rồi, mẹ không cần lo lắng” Tiết Phong cười cười. Hạ Văn Tình nghẹn ngào, cuối cùng cũng gật đầu.
Bà xoay người nhìn về phía Tiết Xán nói: "Đại nhân Tiết Xán, làm phiền ngài rồi”
Tiết Xán liếc nhìn Hạ Văn Tình một cái: “Cô không hối hận chứ?”
Cô hồn bóng quế, đều là vì chấp niệm mới ở lại cõi trần, nếu đã là chấp niệm thì không thể buông bỏ được.
Hạ Văn Tình cười cười: “Cho dù có hối hận, chỉ cần uống canh Mạnh Bà sẽ không nhớ gì nữa"
Tôi nhận ra, tuy nhìn vẻ ngoài Hạ Văn Tình là một người phụ nữ dịu dàng, nhưng trong lòng bà lại cực kỳ kiên cường, đã quyết định sẽ không thay đổi.
Tiết Xán cuối cùng cũng ngồi thắng dậy, nói: "Được
Dứt lời, hắn giơ tay lên, nhưng lúc này Hạ Văn Tình lại đột ngột lên tiếng: "Chờ chút đã”
Tiết Xán nhíu mày: “Cô hối hận sao?"
"Không." Hạ Vấn Tình cười cười: "Là vì trước đó ngài đã giúp tôi, nên tôi có chút chuyện muốn thay cô An nói tới ngài, xem như báo đáp ân tình các người giúp tôi và Phong Nhi được