“Em chuẩn bị ra ngoài rồi” Tôi mặt ủ mày
chau nói: “Bái bai.”
Tôi cúp điện thoại của Tiết Xán và bắt đầu
chuẩn bị đi ra ngoài.
Khi thay quần áo, tôi mới chợt nhớ ra có
một việc mà tôi quên nói với Tiết Xán...
Về chuyện của Tạ Phong Tiêu mà chị Mai
đã kể cho tôi nghe.
Lần sau nhất định phải nhớ nói với hẳn.
Tôi lê mề cả buổi trời, đến năm giờ chiều
mới đi ra ngoài.
Theo lời dặn của Tiết Xán, tôi đến chợ
trước để mua một ít máu gà, sau đó bắt
taxi tới đồn cảnh sát.
Khi đến đồn cảnh sát, trời đã tối.
Xách một túi máu gà trong tay, tôi đi bộ
đến cửa sau của đồn cảnh sát và bắt đầu
quan sát địa hình.
Tôi cố làm cho mình trông bình thường,
tránh lén lút như kẻ gian để rồi bị chú cảnh
sát bắt đi.
Tôi đi lại mấy vòng mới tìm thấy một nơi
phù hợp với yêu cầu của Tiết Xán.
Một cây hòe lớn.
Cây hòe đó được trông ở ngã tư phía sau
đồn cảnh sát. Ngã tư vốn đã nặng âm khi,
cộng thêm cây hòe này, bên chữ mộc có
chữ quỷ (1), xưa giờ nó luôn dễ dàng gọi
quy đến.
Tôi lại gần cây hòe đó hơn chút, lập tức
cảm nhận được nhiệt độ xung quanh
dường như thấp đi vài độ.
Tôi cố làm cho mình không sợ, rồi vào
quán cà phê 24h cách đó không xa để lặng
lẽ chờ thời cơ tới.
Cho đến lúc mười hai giờ.
Tôi xách máu gà bước ra khỏi quán cà phê
và đến dưới gốc cây hòe.
Có vẻ như nhiệt độ vào lúc này lạnh hơn
trước.
Ngã tư này không phải con đường giao
thông chính, lúc này còn là nửa đêm canh
ba, không hề nhìn thấy một người đi bộ
hay đi xe nào cả.
Đây chính xác là những gì tôi muốn.
Tôi lấy máu gà ra khỏi túi, sau đó vẩy một
vòng xung quanh cây hòe theo lời dặn của
Tiết Xán.
Đến khi vẩy xong một nửa máu, tôi mới
ngồi xuống bên trong vòng tròn và lắng
lặng chờ đợi.
Mùi máu gà cứ quanh quẩn bên mũi, tôi
cảm thấy trái tim của mình đã sắp nhảy ra
khỏi cổ họng.
Một phút trôi qua, hai phút trôi qua...
Ngay khi tôi cảm thấy dây thân kinh của
mình căng thẳng đến mức sắp đứt thì
bỗng nghe thấy một âm thanh u ám lạnh
lẽo.
"Xì..."
Tôi run rẩy, nhảy cẵng lên khỏi mặt đất
trong sợ hãi.
Tôi cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng
chẳng thấy một bóng quỷ nào.
"Xì...
Lúc này, âm thanh đó lại vang lên lần nữa,
có điều to hơn rất nhiều.
Giờ tôi mới nghe ra được hướng của âm
thanh này.
Chương 202 Hồng Hà gặp nguy hiểm
Nếu không phải hung thủ lấy đi thi thể, vậy
đó là ai?
Ai sẽ có khả năng mang đi thi thể từ nhà
xác được canh phòng nghiêm ngặt của
đồn cảnh sát?
Tôi không thể nghĩ ra nguyên do, đành phải
ngừng suy nghĩ để xem túi nhựa mà con
tiểu quỷ đưa cho tôi. Tôi lật tới lật lui
nhưng vẫn không thấy điện thoại đâu.
Tôi lại quay sang lật tài liệu. Khi lật đến
trang vật tùy thân của nạn nhân, thì thấy
trên đó viết là không có tung tích của điện
thoại di động của nạn nhân.
Chết tiệt!
Xem ra hung thủ chắc chắn là người đã gửi
tin nhắn bảo Kim Uyển Uyển đến phòng
đàn, đối phương vì chột dạ nên mới lấy
điện thoại đi.
Chuyến đi đến đồn cảnh sát này không gặt
hái được nhiều, nhưng vẫn biết một vài tin
tức hữu ích. Tôi thưởng một nửa máu gà
còn dư cho con tiểu quỷ đó, bảo nó đưa
những thứ này về lại đồn cảnh sát, sau đó
lên đường về nhà.
Khi vê đến nhà, Phương Tình đang say sưa
xem phim Hàn, còn tôi thì ngây người đối
mặt với một tờ giấy trắng.
Trên tờ giấy trắng ghi những người có liên
quan đến Kim Uyển Uyển khi còn sống.
Bây giờ về cơ bản đã chắc chắn tám mươi
phần trăm rằng hung thủ là một trong số
những người này.
Mà nghi ngờ nhất...
Tôi khoanh tròn hai cái tên.
Đỗ Quyên Tịch và Đổng Chí Ngạo.
Xem ra nhất định phải moi ra được điều gì
đó từ miệng của hai người kia.
Có điều, dựa vào cái gì mà hai người họ
phải nói thật với tôi?
Tối hôm sau, tôi lại mang một túi máu gà
đến dưới gốc cây hòe ở bên cạnh đồn
cảnh sát.
Khi tôi gọi con quỷ đó đến lần nữa, tôi cảm
thấy nó như muốn khóc.
“Tiên nữ... Hôm nay chị tìm tôi để làm gì
nữa vậy ạ?” Nó hỏi với vẻ mặt đau khổ.
Tôi không ngờ sẽ có một ngày tôi cũng có
thể đồn ép một con quỷ đến mức này.
“Cân cậu giúp tôi đi hù dọa một người” Tôi
ném máu gà cho nó.
Mười phút sau, tôi dùng phân mềm điện
thoại gọi một chiếc xe. Khi ngôi trên xe, tài
xế vừa liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu
thì đột nhiên tái mặt và hét to lên.
“Sao vậy bác tài?” Tôi cũng giật mình kêu
lên.
Bác tài xế run rẩy quay đầu lại, thấy chỉ có
một mình tôi mới thở phào, kinh hãi đáp:
“Tôi... Tôi rõ ràng mới nhìn thấy một người
đàn ông mặt xanh nanh vàng đi theo cô
lên xe... Chẳng lẽ... Chẳng lẽ do tôi hoa
mắt à?”
Tôi không trả lời, chỉ cụp mắt liếc qua bên
cạnh mình.
Đúng thật là gã nam quý mặt xanh nanh
vàng đó đang ngồi bên cạnh tôi.
Tôi lại nhìn sang tài xế, ấn đường của ông
ấy đã hơi đen, có lẽ là gân đây dương khí
hơi yếu nên mới dễ nhìn thấy quỷ.
“Chắc là do bác mệt mỏi quá đấy ạ” Tôi
thuận miệng nói.
“Có lẽ..” Tài xế thở dài, hỏi tôi địa chỉ rồi lái
về phía trước.
Bây giờ tôi sẽ quay trở lại trường học,
nhưng thay vì tới ký túc xá của mình, tôi đã
đến phía dưới dãy lầu ký túc xá của Đỗ
Quyên Tịch.
Trời đã khuya, bên trong ký túc xá nữ rất
yên tĩnh. Tôi trèo qua cửa sổ ở hành lang
rồi đi thẳng đến tầng năm nơi Đỗ Quyên
Tịch sống, sau đó nấp vào góc khuất và
liếc mắt ra hiệu cho con quỷ kia.
Nó ra vẻ đau khổ rồi bay vào phòng của Đỗ
Quyên Tịch.
Năm phút sau, tôi nghe thấy một tiếng hét
chói tai, đi kèm với âm thanh phá cửa là
Đỗ Quyên Tịch hoảng loạn chạy ra ngoài
hành lang, còn con quỷ đó thì theo sát phía
sau.
Tôi nhanh chóng đuổi theo.
Theo chân một người một quỷ đến cuối
hành lang, tôi thấy Đỗ Quyên Tịch cuộn
tròn trong góc.
Chương 203 Tìm được bằng chứng
Nếu Tạ Phong Tiêu thực sự không phải là
A Viễn khi còn nhỏ mà là giả dạng, thì tôi
quan tâm đến anh ta sẽ chỉ là nguy hiểm.
Nếu anh ta là A Viễn, những nghỉ ngờ của
tôi sẽ làm tổn thương tình bạn giữa chúng
tôi.
Nghĩ tới đây, tôi đặt điện thoại xuống và
không định để ý.
Nhưng ngay lúc này, Tạ Phong Tiêu gửi
đến một tin nhắn.
“An Tố, nếu em không nghe máy nữa, anh
sẽ đến ký túc xá tìm em”
Tôi run rẩy. Khi thấy anh ta gọi lại, tôi đành
phải cắn rang nghe máy và đi ra hành lang.
“An Tố? Cuối cùng em cũng nghe máy à?”
Tôi vừa nhấn nghe, giọng nói bất đắc dĩ và
hơi tức giận của Tạ Phong Tiêu lập tức
vang lên phát ra khỏi điện thoại.
“Xin lỗi, gần đây em quá bận rộn, nên..” Tôi
lúng túng viện cớ, không ngờ lại bị Tạ
Phong Tiêu ngắt lời.
“Có phải Tiết Xán lại không cho em nghe
máy của anh không?”
Tôi không biết phải giải thích thế nào, thôi
thì cứ để Tạ Phong Tiêu hiểu lầm.
“Anh biết ngay mà” Tạ Phong Tiêu chỉ hận
không thể rèn sắt thành thép: “Anh nhớ hồi
nhỏ em đâu có nghe lời như thế? Tại sao
mà bây giờ em lại nghe lời gã quý đó vậy
hả?”
Nghe anh ta chủ động nhắc tới thời thơ ấu,
tôi cũng không nhịn được nữa mà hỏi: “A
Viễn, anh còn nhớ được bao nhiêu chuyện
hôi nhỏ?”
Tạ Phong Tiêu ở đầu kia điện thoại hơi
sửng sốt, rõ ràng là không ngờ tôi sẽ đột
ngột hỏi điều này.
“Đương nhiên là nhớ hết” Một lát sau, anh
ta mới nói khẽ: “Hồi nhỏ em rất thích bắt
nạt anh, gọi anh là nhóc mập, giành đồ
chơi của anh, nhưng mỗi khi có người bắt
nạt anh, em kiểu gì cũng sẽ xả giận giúp
anh, còn cho anh đồ ăn ngon...”
Theo giọng nói trầm thấp êm tai của Tạ
Phong Tiêu trong điện thoại, tôi cũng bất
giác nghĩ về những chuyện hồi nhỏ.
Tôi cầm điện thoại và không nói lời nào.
Tôi không biết những điều mà Tạ Phong
Tiêu nói là anh ta đã từng thực sự trải qua,
hay anh ta bắt đi A Viễn để hỏi chúng từ
miệng anh ấy.
Tôi thấy rằng sau rất nhiều những việc
từng trải, tôi không thể tin tưởng người
khác một cách dễ dàng nữa.
“A Viễn” Tôi cắt ngang hồi ức của Tạ
Phong Tiêu: “Sáng mai em có tiết, em cúp
máy trước đây."
“Tiểu Tố.. *
Tạ Phong Tiêu còn muốn nói thêm gì đó,
nhưng tôi đã nhẫn tâm cúp máy.
Khi tôi quay lại ký túc xá, Hồng Hà đã đi
tắm, điện thoại được đặt trên bàn.
Tôi cũng không muốn xem điện thoại của
Hồng Hà, chỉ là vô tình liếc nhìn thì điện
thoại đúng lúc thông báo vừa nhận một tin
nhắn Wechat!...
Khi nhìn thấy tin nhắn đó, cơ thể tôi lập tức
cứng đờ.
Trên màn hình ghi là giáo sư Đổng.
Tôi ngã ngôi xuống giường, mặt mày trảng
bệch.
Lẽ nào Hồng Hà cũng bị thăng khốn mặt
người dạ thú Đổng Chí Ngạo để ý?
Năm phút sau, Hồng Hà ra khỏi phòng
Chương 204 Ai sẽ cứu tôi vào thời điểm then chốt
Tôi nhanh chóng bật điện thoại và phát
hiện nó đã hết pin, cũng may tôi đã tính
trước nên có mang theo cục sạc dự phòng,
bèn vội vàng cảm vào.
Tôi bồn chồn chờ điện thoại khởi động, có
cảm giác một giây như một năm.
Cuối cùng, tôi thấy màn hình điện thoại
sáng lên.
Trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi cổ
họng. Khi màn hình điện thoại sáng lên, tôi
vội vàng nhấp vào Wechat.
Wechat vừa được mở lên, tôi biết ngay
mình đã đúng.
Đây thật sự là điện thoại của Kim Uyển
Uyển.
Đồng thời tôi cũng nhìn thấy một tin nhắn
gần đây nhất.
Đổng Chí Ngạo.
“Uyển Uyển, tối nay đến phòng đàn một
chút có được không?”
Trong đầu tôi vang lên một tiếng “ầm”, tôi
vừa khiếp sợ, vừa có một cảm giác quả
đúng như thế.
Tôi nhanh chóng tiếp tục lướt đọc lịch sử
trò chuyện của Đổng Chí Ngạo và Kim
Uyển Uyển, chẳng mấy chốc đã hiểu động
cơ giết người của Đổng Chí Ngạo.
Kim Uyển Uyển và Đổng Chí Ngạo thật sự
có mối quan hệ không rõ ràng, tôi đọc lịch
sử trò chuyện mà đỏ cả mặt.
Không chỉ như thế, như Đỗ Quyên Tịch đã
nói, Kim Uyển Uyển dường như muốn công
khai quan hệ với Đổng Chí Ngạo, đe dọa
anh ta ngay trong Wechat.
Nhưng rõ ràng là Đổng Chí Ngạo chỉ chơi
đùa với Kim Uyển Uyển nên mới có ý định
giết người.
Tôi vừa định để điện thoại vào túi thì chợt
nhận ra có gì đó không đúng...
Đợi một chút, tại sao bốn phía lại yên tĩnh
như vậy?
Tại sao Hồng Hà không tiếp tục đánh đàn
nữa?
Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh bò từ lưng
lên tới cổ mình.
Tôi còn chưa kịp đứng dậy đã nghe thấy
tiếng bước chân phát ra từ ngoài cửa.
Tiếng bước chân rất đều đặn và nặng nề,
rõ ràng không phải của Hồng Hà.
Tiếng này nối tiếp tiếng khác, càng ngày
càng gần.
“Trò An Tố, em đang ở đâu?” Theo đó là
giọng nói của Đổng Chí Ngạo từ ngoài
cửa.
Tim tôi thắt lại, tôi nhanh chóng đứng lên,
nhịn không được mà lùi lại một bước.
Đổng Chí Ngạo phát hiện tôi biến mất ư?
Vậy Hồng Hà đâu rồi?
Tôi đã rất hoảng loạn và định lách mình
trốn ra ban công phòng ngủ, nào ngờ tốc
độ của Đổng Chí Ngạo nhanh hơn...
Rầm.
Cửa được mở ra.
Tôi cứ thế mà đối mặt với anh ta.
Việc duy nhất tôi làm kịp đó là giấu điện
thoại vào túi áo của mình.
“Trò An Tố, sao em lại ở đây?” Đổng Chí
Ngạo trông vẫn bình tĩnh với nụ cười ấm áp
trên mặt, chỉ là tôi không biết liệu anh ta có
giả vờ hay không.
Chương 205 Giúp tôi tìm thi thể
Lúc này, người xông vào nhà Đổng Chí
Ngạo là Tạ Phong Tiêu.
Trong lúc tôi sững sờ, Tạ Phong Tiêu đã
chạy lên lầu, anh ta sầm mặt lại khi thấy
máu trên người tôi, sau đó không nói một
lời mà đấm thẳng vào mặt Đổng Chí Ngạo.
Đổng Chí Ngạo không ngờ sẽ có người đột
nhiên xông vào nhà mình, lập tức bị đánh
đến choáng đầu hoa mắt và ngã sấp
xuống đất.
Tạ Phong Tiêu nhanh chóng đỡ tôi dậy,
mặt đầy lo lắng: “Tiểu Tố, em không sao
chứ?”
Cho dù tôi có không tin tưởng Tạ Phong
Tiêu bao nhiêu đi chăng nữa, thì vào giờ
phút này, anh ta vẫn đáng để tôi dựa vào
hơn là Đổng Chí Ngạo.
“Em không sao” Tôi nhanh chóng đáp:
“Anh giải quyết gã này đi, em gọi xe cứu
thương cho Hồng Hà”
Tạ Phong Tiêu nhanh chóng gật đầu rồi
quay sang đấm thêm một cú vào Đổng Chí
Ngạo vừa mới đứng lên.
Chớ thấy Tạ Phong Tiêu trông hơi nữ tính,
suy cho cùng cũng xuất thân từ Huyền
Môn, anh ta ra tay vô cùng dứt khoát, hai
lần ba lượt là đã đánh ngã Đổng Chí Ngạo.
Tôi gọi xe cứu thương trước, sau đó gọi
110 và nói rằng đã tìm thấy nghi phạm
trong vụ án giết Kim Uyển Uyển.
Sau khi cúp máy, tôi nhìn thấy Đổng Chí
Ngạo đang cuộn mình nằm dưới đất, tay
chùi máu trên khóe môi, miệng cười khẩy:
“Cô nghĩ chỉ bằng lời nói từ một phía các
cô là có thể kết tội tôi à? Thật là ngây thơ”
Mặt tôi hơi thay đổi.
Đúng vậy, lúc trước khi nhà trường điều tra
quan hệ giữa Đổng Chí Ngạo và Kim Uyển
Uyển cũng không tra được cái gì, e rằng sở
dĩ Đổng Chí Ngạo dám kiêu ngạo như thế,
chắc chắn là gia đình có chỗ dựa.
Tạ Phong Tiêu chỉ cười khẩy một tiếng.
“Vậy ư?” Anh ta lạnh lùng nói một câu rồi
rút ra một lá bùa dán lên đầu Đổng Chí
Ngạo.
Lá bùa vừa chạm vào Đổng Chí Ngạo là
bốc cháy ngay, sau đó biến mất không còn
tăm hơi.
Cùng lúc đó, sắc mặt của Đổng Chí Ngạo
đột nhiên trở nên đờ đẫn.
“Anh đã làm gì với anh ta vậy?” Tôi giật nảy
mình, khó hiểu hỏi.
“Làm cho anh ta nói thật” Tạ Phong Tiêu
mỉm cười quay sang nhìn Đổng Chí Ngạo:
“Nói đi, anh có giết Kim Uyển Uyển hay
không?”
Giờ phút này Đổng Chí Ngạo với hai mắt vô
thần chỉ gật đầu.
Tôi sững sốt.
Fuck.
Nếu sớm biết lá bùa này của Tạ Phong
Tiêu dùng tốt đến vậy, tôi cần gì phải mạo
hiểm đến đây tìm một chiếc điện thoại tồi
tàn chứ?
Chẳng mấy chốc, cảnh sát và xe cứu
thương đã đến, theo cùng còn có Phương
Tình.
Vừa nhìn thấy Hồng Hà hôn mê và tôi với
cái trán đây máu, Phương Tình lập tức
chảy nước mắt nước mũi ôm lấy tôi và
mắng: “An Tố, cái con nhỏ điên này! Đã
biết nguy hiểm như vậy còn dám tới làm gì
hả! Nếu tớ không kịp thời nói với Tạ Phong
Tiêu các cậu đang ở đâu, các cậu cũng đã
xong đời rồi!”
Tôi sững sờ: “Cậu là người nói với Tạ
Phong Tiêu tớ ở đây à?”
Chương 206 Xác chết trong cây dương cầm
Thấy tôi không trả lời, Tạ Phong Tiêu bỗng
nhiên thở dài và bước tới xoa đầu tôi.
Động tác dịu dàng này giống hệt như ngày
trước.
"Tiểu Tố, xin lỗi, lần này anh đã quá tức
giận, có hơi bốc đồng." Anh ta dịu dàng nói:
“Nhưng việc cấp bách bây giờ là tìm được
xác chết của nữ quỷ đó. Thành thật mà
nói, anh không nghĩ xác của Kim Uyển
Uyển đã bị Đổng Chí Ngạo đem đi đâu,
chúng ta vẫn nên tự mình đi tìm thôi:
Lúc này tôi mới ý thức được vấn đề chính.
"Đi thôi" Tôi tránh bàn tay của Tạ Phong
Tiêu và bắt xe, nhưng vừa bước lên, tôi liên
nhận ra mình cũng không biết phải tới chỗ
nào.
"Khoa Âm nhạc, đại học S" Tạ Phong Tiêu
theo tôi vào trong xe, báo tên một địa
điểm.
Thấy biểu cảm khó hiểu của tôi, anh ta giải
thích: "Rất nhiêu quỷ hồn, tuy không biết
thể xác của mình ở nơi nào, nhưng họ vẫn
bị thể xác của mình hấp dẫn một cách vô
thức. Linh hồn của Kim Uyển Uyển vẫn
quanh quẩn ở trong trường học của các
em, nên anh đoán cái xác vẫn đang ở trong
trường”
Tôi đột nhiên nhớ tới cái bóng đen bị treo
lên ở phòng đàn lúc trước, vội vàng nói lại
với Tạ Phong Tiêu.
Tạ Phong Tiêu càng khẳng định gật đầu:
"Vậy chắc chắn không sai được, xác chết
hẳn là ở ngay trong phòng đàn”
Lúc chúng tôi tới phòng đàn, đã là chạng
vạng tối.
Trời chiều như máu, hắt vào từ cửa sổ.
Chúng tôi bước đi trên hành lang, cái bóng
đổ thật dài.
Tạ Phong Tiêu lặng im không nói, chỉ xẹt
những ngón tay thon dài trên vách tường
hành lang.
"Xác chết ở trong tường sao?” Tôi không
nhịn được hỏi.
Tạ Phong Tiêu lắc đầu: “Không có”
Tôi hơi lo lắng.
Chẳng lẽ chúng tôi đã sai?
Xác chết của Kim Uyển Uyển không ở
trong phòng đàn sao?
Nói tới chuyện này, đến tận bây giờ tôi vẫn
không hiểu, rốt cuộc là ai đã giấu xác của
Kim Uyển Uyển đi, và mục đích làm như
vậy là gì.
Tạ Phong Tiêu cũng không lập tức bỏ đi,
mà cứ quanh quẩn ở trước cửa mỗi căn
phòng luyện đàn với vẻ mặt trầm tư.
Khi bước tới căn phòng ở chính giữa
phòng luyện đàn, chúng tôi đột nhiên phát
hiện có một tờ giấy dán lên cây dương
cầm bên trong đó, nói là có trục trặc kỹ
thuật. Tạ Phong Tiêu dừng chân ngắm
nghía cây dương cầm thật lâu, rồi đôi mắt
anh ta đột nhiên bừng sáng.
"Anh biết cái xác ở đâu rồi"
Dứt lời, anh ta đi thẳng tới cây dương cầm
phía trước, dùng tay nâng cả cái nắp lưng
của nó lên.
Rầm!
Anh ấy ra tay quá nhanh, tôi còn chưa kịp
phản ứng, đã thấy một vũng máu đỏ rỉ ra
từ trong khe đàn dương câm, vô cùng
đáng sợ, khiển tôi không nhịn được mà lùi
lại một bước.
Sau khi cái nắp đàn được nhấc hết lên,
chúng tôi lập tức nhìn thấy mấy thứ như
dây đàn bên trong đã bị người ta móc rỗng
từ lâu, bên trong nhét một cái xác chết vặn
vẹo.
Cái xác của Kim Uyển Uyển thật sự ở đây!
Tạ Phong Tiêu đang chuẩn bị hăng hái đào
cái xác ra, thì bỗng nhiên, sắc mặt anh ấy
thay đổi.
"Tiểu Tố, mau chạy đi!"
Tạ Phong Tiêu đột nhiên quay đầu quát to
một tiếng.
Nhưng trong chớp mắt anh ta quay đầu lại,
tôi đột nhiên nhìn thấy cánh tay be bét
máu thịt của cái xác bên trong cây đàn
dương cầm phía sau bỗng nhiên cử động!
"Cót két... cót két...
Kèm theo đó là một tiếng động kỳ quái
phát ra từ bên trong cây đàn.
Giây tiếp theo, cánh tay kia bỗng nhiên
vươn ra khỏi cây đàn và túm lấy Tạ Phong
Chương 207 Cái bớt của A Viễn
Tôi tin rằng Kim Uyển Uyển chỉ là một học
sinh, không có quan hệ gì với nhà họ Ninh,
chỉ e là cô ấy bị bọn họ lợi dụng để hại tôi.
Chuyện xác chết của Kim Uyển Uyển đột
nhiên biến mất khỏi cục cảnh sát, nhất
định là có bàn tay của nhà họ Ninh nhúng
vào.
Trước đó bọn họ dụ dỗ tôi đi điều tra
nguyên nhân cái chết của Kim Uyển Uyển,
sau đó lại để tôi đi tìm xác cho Kim Uyển
Uyển, chính là muốn lúc tôi tìm ra cái xác,
sẽ để xác của Kim Uyển Uyển đánh tôi một
phát trở tay không kịp!
Đây cũng là lý do vì sao, cái xác của Kim
Uyển Uyển lại có quỷ khí mạnh mẽ đến thế,
hết thảy đều là cạm bẫy do người nhà họ
Ninh bày rai
Tôi nắm lấy tay Tạ Phong Tiêu, khẩn
trương chạy đi, nhưng Kim Uyển Uyển đã
bay thẳng vào tôi.
Mục tiêu của cô ta quả nhiên là tôi.
Dưới quỷ khí sắc bén của Kim Uyển Uyển,
tôi chỉ cảm thấy tay chân mình rét lạnh,
không thể cử động nổi.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tạ
Phong Tiêu chợt lao vê phía trước và chắn
trước người của tôi.
"A Viễn!"
Tôi hét lên một tiếng, thấy máu tung tóe
trên người Tạ Phong Tiêu!
Tôi chộp lấy anh, cả hai đồng loạt ngã
nhào xuống mặt đất.
Áo của Tạ Phong Tiêu đã bị xét rách tươm,
cơ thể trắng như tuyết của anh chồng chất
vết thương.
Tôi cuống quýt ôm lấy anh ấy, cảm giác cả
người anh đều đang chảy máu.
Cùng lúc đó, tôi nhìn xuống lông ngực của
anh.
Trong đầu tôi nổ âm một tiếng.
Tôi nhìn thấy một vết bớt màu đen trên
lông ngực.
Tôi còn nhớ rõ, vết bớt trên ngực A Viễn hồi
nhỏ.
Nó giống hệt như cái này.
Nước mắt của tôi trào ta.
Anh ấy chính là A Viễn!
Cái bớt này, còn cả sự liêu lĩnh quên mình
vì tôi kia, cũng chỉ có A Viễn mới làm như
vậy!
Nhưng kẻ vô liêm sỉ như tôi lại còn nghi
ngờ anh ấy, cũng chỉ vì tôi lơ là sơ suất,
mới khiến anh ấy gặp nguy hiểm như vậy!
Nếu lần này anh ấy thật sự xảy ra chuyện
gì, chỉ sợ rằng cả đời này tôi cũng không
có cách nào tha thứ cho bản thân!
Trong thời khắc tôi đang suy sụp, một
tiếng gào thét đột nhiên vang lên trên đầu
tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, liền thấy gương mặt
thối rữa của Kim Uyển Uyển đang lao về
phía mình!
"Tiểu Tố!" Lúc này, Tạ Phong Tiêu trong
vòng tay tôi gắng gượng chút ý thức cuối
cùng mà hét lên với tôi: “Mau đi đi.. "
Quả thực, nếu bây giờ một mình tôi chạy đi
có lẽ còn có thể tránh được.
Nhưng làm sao tôi có thể lại vứt bỏ A Viễn!
"Em không đi!" Nghĩ đến đây, tôi ôm lấy Tạ
Phong Tiêu, bàn tay nắm chặt lấy chiếc
vòng ngọc trên cổ tay mình.
Chương 208 Cô ta không phải Kim Uyển Uyển
Tôi thở phì phò bước lên xe cứu thương, đi
một mạch vào bệnh viện theo Tạ Phong
Tiêu.
Mặc dù nhờ có thuốc của Hạ Lẫm nên thi
độc của Tạ Phong Tiêu đã nhanh chóng
được giải, nhưng bởi vì cơ thể bị thương
nặng, anh ta vẫn hôn mê suốt mấy ngày.
Tôi luôn trông coi bên cạnh giường bệnh
của Tạ Phong Tiêu.
Suốt mấy ngày nay, Tiết Xán vẫn không có
chút tin tức gì, một cuộc gọi cũng không
có.
Tôi có hơi lo lắng không yên, hằng ngày
đều gọi cho hắn và Tiết Phong rất nhiều
cuộc điện thoại, nhưng đều không có ai
nghe.
Chẳng lẽ nhóm Tiết Xán đã gặp phải điều
gì không may?
Tôi không dám nghĩ tới.
Tiết Xán lợi hại như vậy, chắc là không có
chuyện gì đâu...
Tới ngày thứ ba, Tạ Phong Tiêu cuối cùng
đã tỉnh lại.
"A Viễn, anh đã khỏe hơn chưa?" Thấy hắn
mở mắt, tôi vội vàng hỏi.
Tạ Phong Tiêu mở trừng mắt, cả người
dường như còn chưa thật sự tỉnh táo,
nhưng cặp mắt đào hoa trong như lưu ly
đã hiện lên sự lạnh lẽo thản nhiên.
Tôi run lên một cái.
Ánh mắt lúc này của Tạ Phong Tiêu giống
như Tạ Phong Tiêu mà tôi từng thấy trong
khu rừng nhỏ ở trại trẻ mồ côi hồi trước.
Nhưng chẳng mấy chốc, Tạ Phong Tiêu
nhìn thấy tôi ở bên cạnh liền tỉnh táo lại,
ánh mắt sắc bén lập tức trở nên dịu dàng.
"Tiểu Tế?" Anh ấy hơi ngạc nhiên: “Sao em
lại ở đây?"
"Anh đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi" Tôi
không nghĩ tới ánh mắt ban nãy nữa, chỉ
rót ly nước cho anh ấy: “Uống nước trước
đã"
Anh ta nhận lấy cái ly, nhìn khắp phòng
bệnh xung quanh và sắc mặt tiêu tụy của
tôi, giờ mới nhận ra: “Em trông anh suốt ba
ngày sao?"
Tôi không phủ nhận.
Tạ Phong Tiêu nhìn tôi, ánh mắt có thêm
vài phần kỳ dị.
"Tiểu Tố" Anh ấy đột nhiên lên tiếng, giọng
điệu có hơi khác với ngày thường: “Hôm
đó trong phòng đàn, khi nữ quỷ bắt chúng
ta tại sao em không bỏ lại anh mà chạy
đi?"
"Sao em có thể bỏ lại anh chứ?" Tôi đáp và
nhìn thẳng vào cặp mắt đào hoa xinh đẹp
của anh ấy, thì bỗng nhiên phát hiện trong
đôi mắt đen kia có thứ gì đó chợt lóe lên,
không dễ gì nhận ra được.
"Tiểu Tố" Tạ Phong Tiêu đột nhiên nói tiếp,
giọng điệu có hơi khác với ngày thường:
“Em đối xử với anh như vậy, rốt cuộc là vì
anh là Tạ Phong Tiêu hay vì A Viễn?"
"Hả?" Tôi ù ù cạc cạc trước câu hỏi của
anh ấy: “Anh chính là A Viễn, cũng chính là
Tạ Phong Tiêu mà"
Nếu như trước đó tôi còn hơi nghi ngờ Tạ
Phong Tiêu, thì khi nhìn thấy cái bớt kia, tôi
cũng đã buông bỏ hết tâm lý phòng bị rồi.
Không chỉ có như thể, mấy ngày nay chăm
sóc bên cạnh, tôi còn thấy trên đầu gối anh
ấy có mấy cái vết sẹo nhỏ.
Tôi nhớ đây đều là những vết thương A
Viễn bị ngã ngày trước.
Những vết thương và cái bớt kia đều là
thật, người nhà họ Ninh cho dù có giả mạo,
cũng không thể làm được đến mức độ này.
Vì thế nên tôi khẳng định, người trước mắt
này chính là A Viễn.
Hoặc là nói chính xác hơn, thì thân thể này,
nhất định là A Viễn.
Tôi cũng đã suy nghĩ tới việc, liệu có thể
nào là quỷ hôn nhà họ Ninh đã chiếm lấy
cơ thể của A Viễn, giống như ngày trước
bọn chúng chiếm lấy thân thể của pháp y
Lâm Dũng kia.
Nhưng tôi cũng mau chóng loại bỏ khả
năng này.
Bởi vì cơ thể của người bị quỷ hồn chiếm
giữ sẽ lạnh như băng, giống như Lâm Dũng
hồi trước.
Nhưng đến bây giờ Tạ Phong Tiêu vẫn rất
ấm áp, thậm chí sau khi bị thương còn bị
sốt, cho nên khẳng định là không phải bị
quỷ hôn chiếm lấy cơ thể.
Chương 209 Rốt cuộc cô ta là ai?
Nói về chuyện này, từ đầu tới đuôi, tôi
chẳng có bảng chứng nào chứng minh nữ
quỷ tới tìm mình hôm đó chính là Kim Uyển
Uyển, mà tôi lại luôn coi đó là điều hiển
nhiên.
Có lẽ, linh hồn của Kim Uyển Uyển thật sự
hoàn toàn không rời khỏi cái xác trong đàn
dương cầm. Còn "Kim Uyển Uyển' tới tìm
tôi kia, chính là một chiêu bài của nhà họ
Ninh để gài tôi vào bẫy.
Nếu là như vậy: “Kim Uyển Uyển" xinh đẹp
kia, không còn gì phải nói, chắc hẳn là quỷ
hôn nhà họ Ninh.
Tôi còn gần gũi với "Kim Uyển Uyển" đó
như vậy, mà hoàn toàn không biết nguy
hiểm vẫn luôn kề cận mình!
Tâm trạng tôi đang vô cùng hoảng loạn thì
chợt nghe thấy tiếng tinh tinh, điện thoại di
động của tôi vang lên, khiến tôi sợ hết cả
hồn.
Tôi nhìn vào điện thoại di động, lại càng
hoảng loạn mà toát mồ hôi lạnh ướt đẫm
cả người.
Bởi vì tôi đã nhận được một tin nhắn ngắn,
tới từ một dãy số kỳ dị...
Là số điện thoại mà "Kim Uyển Uyển" nói
sẽ dùng để liên lạc với tôi.
Tay tôi run run, với lấy điện thoại và mở
tin...
"An Tố, thật sự cảm ơn cô”
Tôi giận đến phát run.
Đã tới nước này mà nữ quỷ đó vẫn muốn
lừa tôi?
Tôi lập tức bắt đầu gõ chữ...
"Cô rốt cuộc là ai?"
Tinh.
Phía bên kia gần như lập tức phản hồi.
"Tôi đã nói với cô rồi, tôi là Uyển Uyển mà"
"Cô đừng nói dối nữa!" Tôi càng bực mình
hơn, nhanh chóng gửi tin sang: “Tôi biết cô
không phải Kim Uyển Uyển, cô nói đi, rốt
cuộc cô đóng giả làm Kim Uyển Uyển để
làm gì?"
"Tôi không nói dối. Tôi đã nói rồi, tôi là
Uyển Uyển"
Tôi sững sờ nhìn màn hình điện thoại.
Tôi không hiểu nổi chuyện đã tới nước này
rôi, nữ quỷ này còn mạnh miệng làm gì...
Chờ một lát.
Cô ta nói, cô ta là Uyển Uyển?
Tôi đột nhiên nhớ ra, lân đầu nhìn thấy nữ
quỷ này cô ta cũng đã nói, cô ta là Uyển
Uyển, nhưng không hề nhắc tới họ.
Trong đầu tôi nảy ra một đáp án, dường
như đã ở ngay trước mặt tôi, vô cùng đơn
giản. Nhưng trong thâm tâm tôi lại vô cùng
mâu thuẫn, không muốn vạch trần nó.
Gọi là Uyển Uyển, nhưng không phải là Kim
Uyển Uyển...
Lại là người nhà họ Ninh...
Trong phút chốc, tôi cảm thấy máu của
mình đều đóng băng lại.
Ninh Hoan Hoan!
Nữ quỷ đó là Ninh Hoan Hoan!
Chính là Ninh Hoan Hoan mà Tiết Xán yêu,
cũng chính là kẻ đã giết chết hắn!
Điện thoại của tôi đột nhiên rơi xuống đất,
tôi giật nảy người vì khiếp sợ.
Tinh.
Chương 210 Ninh Hoan Hoan
Tôi ngẩng đầu lên từ trong vòng tay của
Tiết Xán, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng
dáng màu trắng đang từ từ bước tới từ ban
công bên ngoài phòng.
Đó là một cô gái với mái tóc dài bồng
bênh, mặc một bộ đồ màu trảng, đẹp tới
mức rung động lòng người, dường như chỉ
cần liếc mắt nhìn sẽ không muốn rời đi
chỗ khác.
Trong chớp mắt, tôi cảm thấy sắc mặt
mình tái nhợt, một câu cũng không nói nên
lời.
Là Uyển Uyển kia.
Cô ta cuối cùng cũng không trốn tránh
nữa.
Không chỉ có tôi, mà cả Tiết Xán cũng nhìn
thấy bóng dáng này.
Trong phút chốc, tôi cảm nhận được cơ thể
Tiết Xán cũng đã đông cứng lại.
Trái tim tôi run lên, ngẩng đầu nhìn về phía
hẳn, liền thấy hắn không có biểu cảm qì.
Nhưng, ẩn sâu trong đôi mắt đen của hẳn,
vô số cảm xúc đang bùng nổ trong nháy
mắt, tuy đã được che giấu, nhưng tôi vẫn
nhận ra cơn sóng ngầm này mãnh liệt tới
cỡ nào.
Tôi cảm thấy tâm trạng mình đã rơi xuống
vực thẳm.
Chỉ với một ánh mắt của Tiết Xán, tôi cũng
đã xác định được...
Nữ quỷ này quả thật là Ninh Hoan Hoan.
Kể từ sau khi biết đến sự tồn tại của Ninh
Hoan Hoan, tôi đã thử nghĩ tới đủ loại cảnh
tượng Tiết Xán và cô ta gặp lại nhau.
Nhưng tôi không bao giờ ngờ được cô ta
lại chủ động tự xuất hiện, đột ngột tới mức
khó lường như thế này, .
Lúc này, Ninh Hoan Hoan đã bước đến gần
và dừng lại trước mặt chúng tôi.
Gương mặt cô ta hơi trong suốt, nhưng nó
lại càng làm nổi bật làn da trắng hơn tuyết,
mang theo khí chất trầm tĩnh như hoa lan.
Vẻ đẹp như vậy, chỉ sợ dù có là hồn ma,
cũng không thể nào che lấp đi được.
Tôi đột nhiên không tự chủ được mà có hơi
tự ti.
Ngay cả khi tôi lớn lên từ nhỏ cùng An
Nhân, cũng chưa từng mặc cảm tự tỉ như
Vậy.
Nhưng giờ phút này, tôi và Ninh Hoan Hoan
đang đối mặt với nhau trước mắt Tiết Xán,
tôi lại cảm thấy một nỗi tự ti không cách
nào che giấu được.
Vẻ đẹp, khí chất và sự ưu tú của cô ta, cho
dù có cách biệt sống chết, cách biệt chín
trăm năm, thì sự chênh lệch giữa chúng tôi
cũng quá rõ ràng.
Lúc này, đôi mắt như làn nước hồ thu của
Ninh Hoan Hoan dừng lại trên người Tiết
Xán, đôi môi đỏ khẽ cong lên, khẽ nói: "Tiết
Xán, đã lâu không gặp."
Chỉ sáu chữ đơn giản như vậy mà lại khuấy
động sóng to gió lớn trong lòng tôi.
Tôi không nhịn được nhìn về phía Tiết Xán,
ngạc nhiên phát hiện hắn đã bình tĩnh trở
lại.
Trong đôi mắt đen sâu không thấy đáy,
không thể nhìn ra bất cứ cảm xúc gì. Hắn
chỉ cất giọng lạnh lùng: "Là cô làm An Tố bị
thương?”
Tôi sững sờ.
Sự hoảng loạn lúc đầu trong lòng tôi đột
nhiên dịu xuống một chút.
Hiển nhiên Ninh Hoan Hoan cũng không
ngờ rằng, câu đầu tiên Tiết Xán nói với
mình khi gặp lại sẽ như vậy, cô ta giật mình
một cái, nhưng mau chóng mỉm cười rồi
nói tiếp: "Tôi không làm cô ấy bị thương”
"Vậy cô cố tình tiếp cận cô ấy để làm gì?"
Gương mặt Tiết Xán vẫn vô cảm như
trước.
"Tôi chẳng qua là tò mò thôi” Vẻ tươi cười
của Ninh Hoan Hoan có thêm mấy phần
đau thương: “Tôi tò mò xem cô gái làm
đám cưới ma với anh là hạng người gì, nên
mới không kìm được, cố tình tiếp cận. Tôi
cũng không muốn làm hại cô ta. Còn cái
xác của Kim Uyển Uyển kia, là do người
nhà họ Ninh sắp xếp, không liên quan gì tới
tôi"
"Ha" Tiết Xán cười châm chọc: “Người nhà
họ Ninh sắp xếp? Cô không phải là người
nhà họ Ninh sao?”
Sắc mặt Ninh Hoan Hoan hơi tái nhợt, đáp:
"Tiết Xán, chuyện năm đó, là anh hiểu lầm
tôi.
Nghe thấy hai chữ "năm đó', tôi nhận thấy
Tiết Xán, người vẫn luôn lặng yên suốt nãy
giờ bỗng hơi căng thẳng.
Nhưng hản nhanh chóng lấy lại sự bình
tĩnh.
"Thật sao?" Giọng nói của hẳn càng lạnh
lẽo hơn: “Vậy cô nói xem, tôi đã hiểu lâm
cô cái gì?"
Đôi mắt đẹp của Ninh Hoan Hoan dâng lên
nước mắt.
"Hôm nay tôi không có thời gian giải thích
với anh” Cô ta khẽ đáp, rôi nhìn Tiết Xán
bằng ánh mắt dịu dàng như nước: “Nhưng
xin hãy tin tôi, tôi chưa bao giờ muốn làm
anh tổn thương”
Nói tới đây, tôi thấy cơ thể Ninh Hoan Hoan
đột nhiên trong suốt.