Chương 109: Nụ hôn dưới pháo hoa
Dưới ánh trăng, tôi nhìn thấy sắc mặt của Tiết Xán cực kỳ tái nhợt, trên vai áo sơ mi còn có vết rách, để lộ vết thương máu chảy đầm đìa bên trong. Tôi ngẩn người. Suýt chút nữa tôi đã quên, ban nãy hản đã bị thương bởi Lý Thiên Họa, còn sử dụng nhiều quỷ lực đến thế để đối phó với những Giao Nhân kia, có lẽ bây giờ đã rất suy yếu rồi. Tôi muốn hỏi han hản, nhưng lời tới khóe miệng lại không thốt lên nổi. Tiết Xán cũng không chú ý tới vẻ mặt muốn nói lại thôi của tôi, hẳn chỉ nhìn tôi với vẻ mặt thâm trầm. Bỗng nhiên, hắn với tay kéo tay tôi lại. Tôi hoảng hốt, cơ thể hơi chao đảo một cái đã bị hắn kéo vào lòng. "Sao tự dưng em lại ngồi cách xa tôi như vậy?" Tiết Xán cúi đầu, cau mày nói: “Sợ tôi ăn em à? Yên tâm, tôi không phải kẻ nói không giữ lời như thế” Tôi giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của Tiết Xán, nhưng trong lúc vô tình đã chạm tới vết thương trên bả vai hắn, làm hắn khẽ rên lên. Tôi giật bản mình, lập tức không dám cử động nữa, chỉ lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ?” Đôi mắt đen của Tiết Xán chăm chú nhìn thẳng vào tôi, một lát sau hẳn mới thì thầm: "Không sao cả” "Sao anh không chữa trị vết thương cho mình đi?" Tôi nhìn thấy vết thương trên vai Tiết Xán, mặc dù nó đã đóng vảy, nhưng hình thù vẫn rất đáng sợ.
"Tôi không thể tự chữa trị cho mình" Hắn thản nhiên đáp. Tôi sững sờ.
Tiết Xán có thể khôi phục vết thương của tôi trong nháy máy, nhưng lại không thể chữa trị cho bản thân?
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, nếu quỷ hồn có tu ví lợi hại, có thể chữa trị vết thương cho thể xác của mình thì bọn chúng cũng không cần phải bảo vệ cơ thể mình cẩn thận như vậy. "Vậy phải làm thế nào?" Tôi lo lắng hỏi.
Tiết Xán lại nhìn về phía tôi: "Thực ra có một phương pháp có thể nhanh chóng chữa khỏi vết thương cho tôi, nhưng người nào đó lại không muốn"
"Phương pháp gì?" Tôi vội vàng hỏi.
Tiết Xán nhướn mày, giọng điệu bỗng nhiên mờ ám: “Âm dương giao thoa"
Mặt tôi liên đỏ bừng lên.
"Yên tâm” Tiết Xán thản nhiên mở miệng: “Tôi không có ý định thúc ép em”
Nói tới đây, hẳn ôm lấy bờ vai tôi, để cả người tôi dựa vào hắn, nằm ở giữa hai chân và tựa đầu lên lồng ngực rắn chắc của hẳn.
"Ban ngày, tôi nghe người của khách sạn nói tối hôm nay sẽ ắan pháo hoa” Tiết Xán tựa chiếc cằm lạnh như băng lên đỉnh đầu tôi, bỗng nhiên lên tiếng.
Tôi ngạc nhiên.
"Thật vậy sao?"
Như thể đang trả lời cho câu hỏi của tôi, chỉ nghe thấy viu một tiếng, một vệt sáng màu vàng đột nhiên xẹt qua bầu trời. Đùng, một quả pháo hoa rực rỡ nổ tung trên bầu trời.
Tôi ngẩn người.
Thật sự có pháo hoa sao?
Tôi nhìn sang mấy cân phòng bên cạnh, rất nhiều người đều bừng tỉnh trong cơn mơ màng, chạy ùa ra ban công và kêu lên phấn khích.
Hết quả pháo này tới quả pháo khác nở rộ trên không trung, vẽ nên những màu sắc đẹp đẽ dưới mặt biển phản chiếu. Trong chớp mắt, lại tỏa sáng rực rỡ.
Tôi hơi hơi nghiêng đầu, nhìn Tiết Xán ở phía sau lưng.
Nhìn gương mặt trảng bệch của hản, tôi giống như bị ma ám, từ từ ngồi tháng lên và đưa mặt lại gần.
Hắn nhận thấy tôi đang tới gần thì giật mình.
"An Tố, em làm gì vậy?”