sinh như thế này có ngoại hình xấu xí,
nhưng họ thường có thiên phú vê mặt
huyên học” Tiết Xán giải thích: “Do đó
trong Huyên Môn, nếu có người sinh con
giống như vậy, họ sẽ cho đứa bé đó nhập
đạo trước và bồi dưỡng kĩ”
Tôi bỗng cảm thấy hơi đáng thương.
Lớn lên trông như vậy, cho dù có thiên phú
dị bẩm vê huyền học, chỉ sợ cả đời cũng sẽ
không được hạnh phúc nhi.
“Thế nên anh nghĩ người Miêu cũng giống
vậy?” Tôi suy đoán: “Họ mà gặp người bị dị
tật cũng sẽ bồi dưỡng người đó thành vu
nữ?”
“Đúng vậy” Tiết Xán bình thản đáp.
“Nhưng nếu là vu nữ, tại sao lại ở bên trong
pho tượng?” Tôi hỏi tiếp: “Hơn nữa, em
thấy dáng vẻ đánh nhau với anh lúc nãy
của cô ta trông như không còn thần trí gì
nữa”
“Có lẽ cô ta muốn mượn âm khí của mảnh
đất đó để tu luyện, nhưng vì nhập định quá
lâu, người Miêu ở đây tưởng rằng cô ta đã
chết, do đó nói cô ta trở thành Phật sống
mà xây một ngôi đền” Tiết Xán nói: “Người
Miêu bình thường không biết cô ta còn
sống, nhưng vu sư như Na Cổ hẳn là biết
được.
“Những điều này chỉ là phỏng đoán của
anh mà thôi” Tiết Xán bổ sung: “Về chuyện
em nói, có vẻ như việc cô ta không có thần
trí liên quan tới âm khí ở đó. Tuy theo một
mức độ nào đó, âm khí từ âm phủ có thể
xúc tiến tu vi, nhưng suy cho cùng nó cũng
là phương pháp tu luyện cực kỳ hiểm độc,
e rằng cô ta đã tẩu hỏa nhập ma từ lâu”
“Vậy cô ta đã ngôi ở đó bao lâu?”
“Với tu vi khi cô ta vừa đánh nhau với anh,
ít nhất cũng khoảng chín trăm năm”
“Ngôi ở đó chín trăm năm?” Tôi há hốc
miệng: “Thế tại sao khi chúng ta mở cửa,
cô ta lập tức tỉnh lại?”
Sắc mặt của Tiết Xán đột nhiên trở nên hơi
kỳ quái: “Có lẽ cũng không phải chính cô ta
muốn ngôi ở đó hơn chín trăm năm”
“ý anh là gì?”
“Trên người cô ta có phong ấn. Anh đoán
cô ta chỉ định mượn âm khí của mảnh đất
ấy để tu luyện mấy năm rồi rời đi, nhưng
không ngờ trong quá trình tu luyện, có
người đã phong ấn cô ta lại tại đó. Do đó
cô ta mới ở lại chín trăm năm, dẫn đến tẩu
hỏa nhập ma sau này”
Tôi ngơ ngẩn, chợt nhận ra điều gì.
Chín trăm năm trước...
Thời gian này hình như trùng khớp với cái
gì đó.
Mặt tôi hơi biến sắc: “Chẳng lẽ người
phong ấn cô ta là.. ”
“Đúng vậy” Tiết Xán không nhìn tôi: “Phong
ấn đó chắc là do Ninh Hoan Hoan tạo ra”
Tôi ngớ người: “Tại sao cô ta lại phong ấn
một vu nữ người Miêu?”
“Không phải cô ta muốn phong ấn vu nữ
đó” Tiết Xán đáp: “Có lẽ cánh cửa nối liên
với âm phủ cũng do cô ta tạo ra, để tiện
cho cô ta có thể đi kiểm tra thi thể cất giữ
ở âm phủ. Vì vậy cô ta đã đặt phong ấn
trên cánh cửa, mà ngay khi cửa vừa được
mở ra, nữ quái vật kia sẽ thức tỉnh”
Cuối cùng tôi cũng hiểu rồi.
Mặc dù nói mảnh đất này nối liên với khe
hở của âm phủ, nhưng có một cánh cửa
thông thẳng đến âm phủ vẫn quá kỳ lạ.
Chắc chắn do người lập ra.