Tôi sững sờ.
Lần đầu tiên, tôi nghe Tiết Xán nói muốn giết ai đó mà lại cảm thấy vui như vậy.
Bởi vì giữa tôi và Ninh Hoan Hoan, hắn đã lựa chọn tối mà không hề do dự.
“Phải rồi.” Tôi đột nhiên nhớ ra điều gì, liền hỏi hẳn: “Không phải anh đang điều tra thân phận của con búp bê kia sao? Đã điều tra được chưa?”
Không biết có phải tôi đã nhìn lầm hay không mà đôi mắt của Tiết Xán lại đột nhiên ảnh lên.
“Chưa.” Sau một lúc, hẳn trả lời.
Lúc này trong tâm trí tôi vẫn đang cảm thấy rất ngọt ngào vì câu nói ban nãy của Tiết Xán, không hề nhận ra sự khác thường của hắn, chi gật gật đầu.
Tiết Xuân củi đầu xuống, đôi mắt đen láy khóa tôi lại, rồi khom người và hôn tôi.
Nu hôn bất chợt của Tiết Xán ban đầu khiến tôi rất ngạc nhiên, nhưng tôi cũng mau chóng chủ động đón lấy nụ hôn của hắn.
Một đêm nồng nhiệt, giống hệt ngày thường, song cũng dường như có phần khác lạ khó tả.
Sáng hôm sau, tôi bị cuộc gọi của Phương Tình đánh thức.
“Tổ Tổ, hôm nay cậu có rảnh hay không?” Tôi vừa bắt máy, câu hỏi của cô ấy đã ập tới: “Rành không, mau tới trường giúp tớ làm sự kiện tuần của câu lạc bộ.
Bây giờ tôi mới nhở ra, tuần này hình như là tuần lễ của các câu lạc bộ trong trường.
Cái gọi là tuần lễ câu lạc hộ đó cũng giống như liên hoan vậy, mỗi câu lạc bộ trong trường sẽ được phân tới một nơi để trưng bày thành quả của câu lạc bộ mình, tổ chức các hoạt động để thu hút các sinh viên gia nhập câu lạc bộ.
Phương Tinh là thành phần tích cực trong phương diện này, tôi thì lại không quả quan tâm tới nó, nhung nếu cô ấy đã nói cần tôi tới hồ trợ, tôi cũng không thể làm gì khác ngoài việc đồng ý. “Được, to sẽ di ngay bây giờ
“Cậu đừng tới một mình nha” Phương Tinh rống lên như sư tử gầm: “Cậu hãy tìm cho tớ một thắng con trai đến làm mấy chuyên tay chân”
“Ối giời, tờ tìm đâu ra tên con trai nào tới lao động tay chân cho cậu.. Tôi còn chưa nói hết câu, Phương
Tình đã mất kiên nhẫn mà ngất máy.
Tôi đang nghe người nhìn di động trên tay thì Tiết Xán đã ngồi dậy ôm lấy tôi, đặt nụ hôn lạnh lẽo lên cố tôi và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tôi nhìn gương mặt đẹp trai của Tiết Xán, do dự một lúc, cuối cùng mới nói ra được: “Ờm… Tiết Xán à, hôm nay anh có rảnh rỗi tới trường học giúp chúng em không?”
Nửa tiếng sau, không ngờ tôi thật sự dẫn theo Tiết Xán tới quảng trường trong trường học của minh, đến cả bản thân tôi cũng cảm thấy hơi khó tin.
Còn Phương Tình và Hồng Hà nhìn thấy Tiết Xán lại càng ngạc nhiên hơn, miệng há hốc đủ để nhét vừa
một trái táo.
“An Tổ nói các cô cần người trợ giúp.” Trước sự kinh ngạc của hai người họ, Tiết Xán rất bình tĩnh: “Có chuyện gì cần giúp đỡ?”
“Giúp, giúp đỡ?” Phương Tình hơi lắp bắp rồi mới kịp phản ứng lại: “Đúng đúng đúng, giúp đỡ. Chuyện này… Chủ tịch Tiết à, có thể làm phiền anh giúp chúng tôi khiêng mấy cái bàn này đi không?”.
Tiết Xán liếc mắt nhìn sang cái bàn bên cạnh một cái, mặt sầm xuống.
Tôi biết, cho dù là ngày còn sống hay sau khi chết đi, hẳn là hãn cũng chưa từng phải lao động vất vả như thể.
Tôi vội vàng cười hùa nói: “Vất vá cho anh rồi, Tiết Xán.”
Tiết Xán liếc mắt nhìn xuống, bàn tay lén véo lên eo của tôi, hắn ghé sát bên tai tôi nói: “Không vất vả, món nợ ban ngày của em, tối anh sẽ đòi lại hết.” Tôi đương nhiên biết Tiết Xán sẽ “đòi lại” từ tôi như thế nào, trong lòng thầm kêu rên, nhìn theo bóng
dáng mảnh khánh của hắn đi tới chỗ mấy cái bàn.
Tôi còn chưa kịp lo lắng về đãi ngộ đêm nay của mình, Phương Tình và Hồng Hà đã không thể chờ nổi mà kéo tôi vào một góc.
“An Tổ!” Phương Tình trợn tròn hai mắt: “Cậu nói rõ đi, sao lại thể này hả? Không phải lần trước cậu đã
nói Chủ tịch Tiết không thích cậu sao? Chuyện gì đang xảy ra với hai người vậy hả?”
“Chuyện này thì như những gì cậu đã thấy đó. Tôi úp úp mở mở.
“Hai người thành đối rồi?” Vẻ mặt Hồng Hà kinh ngạc.
Tôi hơi đồ mặt đáp: “Cứ xem như vậy đi.”
“Cái gì gọi là xem như!” Phương Tinh kích động đến nhảy dựng lên: “Cậu thật không có tình nghĩa gì cả, chuyện lớn như vậy mà không nói cho chúng tớ biết!”
“Đúng vậy” Hồng Hà cũng thầm oán trách. Nhưng cô ấy bỗng nhiên nhớ ra điều gì, bèn hỏi tôi: “Cậu ở bên Chủ tịch Tiết rồi, vậy còn Tạ Phong Tiêu phái làm sao bây giờ?”
Tôi nghệt ra: “Cái gì mà Ta Phong Tiêu phải làm sao bây giờ?”
“Cậu đừng giá ngốc nữa” Hồng Hà nói: “Chuyện Đồng Chí Ngạo lần trước, Tạ Phong Tiêu đã giúp đỡ cậu như vậy, kẻ ngu cũng nhận ra anh ấy thích cậu”
“Các cậu hiểu lầm rồi Tôi vội vàng giải thích: “Tạ Phong Tiêu giúp tớ, bởi vì chúng tớ là bạn củng trai trẻ mồ côi.
Tôi nói ngăn gọn về thân phận A Viền của Tạ Phong Tiêu với bọn họ.
“Hóa ra là như vậy” Phương Tinh và Hồng Hà ao ước ra mặt: “Hâm mộ cậu quả à, thanh mai trúc mã và bạn trai đều đẹp trai và tài năng như thế, tùy tiện cho tớ một người, tớ cũng vui đến chết đi được”
Tôi cười phá lên một hồi.
Nếu bọn họ biết Tiết Xán thực ra là một con quỷ đã chết chín trăm năm, không biết họ có còn hâm mộ tôi nữa không.
“Đừng nói chuyện tớ nữa. Tôi chuyển đề tài, nhìn vào quầng thâm mắt sắp rớt xuống của Phương Tinh:
“Phương Tinh, sao cậu lại mệt mỏi như vậy hả?”
“Đừng nói nữa” Khuôn mặt Phương Tình đầy mỏi mệt “Vì tuần lễ câu lạc bộ này mà tớ đã không ngủ hai ngày hôm nay rồi, ba mẹ tớ cũng sắp phát điên luôn rồi, ba tớ vừa gọi điện thoại tới, đe dọa bắt tớ phải về”
“Khoa trương như vậy sao? Câu trả lời thế nào?”
“Đương nhiên là làm ầm lên với ông ấy, bảo ông ấy bót can thiệp vào chuyện của tớ” Phương Tinh lè lưỡi: “Tở sắp bị ông ấy làm phiền chết rồi”
“Chú ấy cũng chỉ là quan tâm cậu tòi.” Tôi nhịn không được nói.
Tôi đã từng gặp ba của Phương Tinh, là một chủ cực kỳ dễ gần và vô cùng yêu chiều cô con gái duy nhất Phương Tình, tôi vẫn luôn ngưỡng mộ điều này.
“Quan tâm gì chứ, chỉ là một ông già lãm chuyện thôi.” Phương Tinh nói với về mặt ghét bỏ và xem đồng hồ: “Đừng nói huyền thuyền nữa, chúng ta phải mau chóng đi hỗ trợ thôi.”
Chúng tôi giúp nhóm Phương Tinh chuyển đồ và sắp xếp quầy trưng bày xong thì cũng đã là chiều tối. Phương Tinh nói không còn việc cần giúp nữa, báo chúng tôi cứ tự do thăm quan tuần lễ câu lạc bộ.
Tôi nghĩ hôm nay cũng không có việc gi, liền đi cùng Tiết Xán tới quảng trường ánh sáng với tâm trang vô cùng chán nản,
Xung quanh là những gian hàng muôn hình muôn vẻ của các câu lạc bộ, nhốn nha nhốn nhão, làm tôi cảm thấy mình thật sự đã quá lâu không tham gia mấy kiểu hoạt động đoàn thể như thế này,
Tôi đang đi dạo thì bị quầy trưng bày của một nơi có tên “Hội Bói Toán” thu hút.
“Bói toán?” Tôi chớp chớp mắt, nhịn không được hỏi Tiết Xán: “Tiết Xán, anh là người trong Huyền Môn, vậy có biết xem bói không?”
“Không biết” Tiết Xán đáp: “Thuật Huyền Môn có sự chuyên biệt, nhà họ Tiết của anh không thành thao chuyện bói toán nay, nhưng người nhà họ Hạ lại rất am hiểu.”
Tôi và Tiết Xán tiến đến gần khu trưng bày của Hội Bói Toán, liền thấy một cậu sinh viên trẻ tuổi đeo kính đang ngồi ở đó.
Tiết Xán nhìn thấy cậu ta thì hơi ngây ra.
“Anh sao vậy?” Tôi nhận thấy phản ứng của Tiết Xán, nhịn không được hỏi.
“Đứa trẻ này có tư chất rất tốt. Tiết Xán khẽ nói: “Nói cách khác, cậu ta xem bói hay bói toán đều chỉnh xác hơn người thường rất nhiều. Chỉ tiếc là cậu ta không được Huyền Môn đào tạo chính quy. Nếu được. đào tạo, chi e là thiên tài trăm năm hiếm có.”
“Vây chẳng phải là rất uống phí tài năng sao?” Tôi không khỏi tiếc nuối.
Chương 212
Tiết Xán lắc đầu: “Cũng không thể nói như vậy được, người theo đạo có tam tệ ngũ khuyết, cậu ta có thể làm người bình thường, dùng tài năng của mình bởi ra một số thứ cũng tốt rồi.”
Hai chúng tôi đang thì thầm trò chuyện thì cậu trai kia đã ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi, cậu ấy lập tức nở nụ cười hiền hòa: “Anh đẹp trai, chị xinh gái, có muốn tới xem một quẻ không? Mọi người đều nói tôi xem rất đúng đó.”
Người ta đã nói như vậy rồi, chúng tôi đương nhiên không tiện từ chối, vừa hay trong thâm tâm tôi cũng hơi tò mò, liền kéo Tiết Xán ngồi xuống cùng.
“Xin hỏi, hai người muốn xem gì?” Nam sinh kia ngượng ngùng đấy gọng kính và hỏi.
Tôi đảo mắt một vòng: “Xem nhân duyên đi.”
“Được.” Cậu nhóc lập tức lấy ra hai cái thùng gỗ nhỏ chứa rất nhiều que gỗ bên trong rồi chia cho chúng tôi xóc.
Hai chúng tôi ngoan ngoãn ngồi xóc, chẳng mấy chốc đã rơi ra hai thanh gỗ khác nhau.
Trên những thẻ tre có vẽ rất nhiều những vạch dài ngắn không giống nhau, tôi hoàn toàn không hiểu gì.
Nam sinh kia nhận lấy thẻ tre của tôi trước, cậu nhìn vào nó rồi đột nhiên lộ vẻ rất kinh ngạc.
Tôi không khỏi căng thẳng, nhịn không được hỏi: “Không phải là rất xấu đó chứ?”
Xem bói sợ nhất là ra kết quả không tốt.
Lúc này nam sinh kia mới lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu.
“Không phải là không tốt.” Cậu ta đáp: “Chi là hơi phức tap.”
“Phức tạp?” Tính từ này quả thật rất đáng suy ngẫm.
“Um” Câu nhóc xem xét kĩ một lát rồi mới nói: “Chị có hai tuyến tình cảm chính, hai cái này còn không ngừng đan xen Quẻ này chi ra rằng, trong số mệnh của chị sẽ xuất hiện hai người đàn ông quan trọng, hơn nữa quan hệ của bọn họ rất tệ.
Cậu nhóc tiếp tục xem và bỗng nhiên trợn mắt lên.
“Khoan đã” Cậu ta đột nhiên hốt hoảng lôi ra từ trong ngăn kéo một quyển “Kinh Dịch” rách nát và lục tìm hồi lâu rồi mới hít vào một ngum khi lạnh.
“Lại có chuyện gì vậy?” Tôi đã bị cậu ấy làm cho căng thẳng.
“Cái này… cái này nhất định là có vấn đề. Nam sinh kia lắp bắp nói. Tôi lại càng tò mò hơn: “Không sao cả, cậu cứ nói xem.”
Cậu nhóc do dự một chút rồi vẫn nói: “Dựa vào qué tượng này, thì hai người đàn ông trong cuộc đời chị, hình như… hình như đều không phải người sống.”
Tôi sững người.
Ban nãy khi đứa nhóc này nói trong sinh mệnh tôi có hai người đàn ông quan trọng, tôi còn tưởng một người cậu ta nhắc tới là Tiết Xản, người còn lại là Lưu Tử Hạo hoặc Tạ Phong Tiêu.
Dù sao Lưu Tử Hạo cũng từng hẹn hò với tôi, Tạ Phong Tiêu lại là bạn thanh mai trúc mã.
Nhưng cậu ta lại nói, hai người đàn ông trong vận mệnh của tôi đều không còn sống?
Tiết Xán quả thật không phải người sống, nhưng Tạ Phong Tiêu và Lưu Tử Hạo đều là người sống mà.
Chẳng lẽ ý nói, trong vận mệnh của tôi còn một quỷ rất quan trọng chưa từng xuất hiện?
Tôi còn chưa kịp hỏi lại cẩn thận, Tiết Xán ở bên cạnh đã véo vào eo tôi, đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.
Tôi ngẩng đầu lên đã thấy hắn nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng.
Hån ghé sát bên tai tôi, khẽ nói: “An Tố, em nói anh nghe xem, quỷ còn lại là ai há?”
Tôi âm thầm kêu oan,
Tôi lấy đâu ra quỷ nào nữa chứ.
“Chắc là quẻ bói này có vấn đề gì rồi.” Cậu trai kia vô cùng áy náy nói với tôi: “Đôi lúc cũng không được chuẩn, không sao cả, chúng ta xem bạn trai của cô đi.”
Nói tới đây, cậu ta cầm lấy què của Tiết Xán.
Thế tre của Tiết Xán dường như đơn giản hơn rất nhiều so với của tôi. Cậu trai kia mau chóng giải đáp: “Người đẹp à, chúc mừng chị, bạn trai chị rõ ràng là một người cực kỳ chung thủy, cả đời chi yêu một người con gái, thủy chung như một
“Sao có thể như vậy?” Tôi buột miệng thốt lên.
Tiết Xán chi yêu một người con gái?
Trước kia hắn đã yêu Ninh Hoan Hoan, bây giờ lại yêu tôi, cái này mà gọi là thủy chung như một? Nam sinh kia bị phản ứng của tôi làm cho hoảng sợ, lúng túng gãi gãi đầu nói: “Nhưng quẻ tượng thật sự là như vậy.” Tôi đột nhiên cảm thấy, độ tin cậy của quẻ bói nhà thằng nhóc này thật sự có vấn đề.
Chị mày đây một lòng một dạ như vậy mà lại dám nói tôi sẽ gặp hai quỷ. Còn Tiết Xán này đã có người yêu cũ mà cậu ta lại dám nói là thủy chung son sắt? “Cho dù thế nào cũng cảm ơn cậu nhé” Tôi khách sáo nói với nam sinh kia một câu rồi cùng Tiết Xán rời khỏi quầy trưng bày.
Tôi định quay về chỗ Phương Tình tiếp tục hỗ trợ, nhưng vừa đi ngang qua tòa giảng đường, Tiết Xán đột nhiên kéo tôi đi vào.
Trong tòa giảng đường không có một ai, chi có hai người chúng tôi trên hành lang vắng vẻ.
“Tiết Xán, anh làm gì thế?” Tôi hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng thì Tiết Xán đã đẩy tôi vào góc tường trên hành lang, cả người tôi bị chôn vùi dưới cải bóng cao lớn của hắn.
“An Tố” Tiết Xán hơi nheo mắt lại: “Em còn không chịu nói cho anh biết, em sẽ còn gặp con quỷ nào khác trong đời hả?”
Mẹ nó chứ.
Hóa ra hắn vẫn nhớ chuyện đó sao.
“Rõ ràng là không có mà” Tôi bất lực: “Người đó bói chẳng đúng chút nào, cậu ta còn nói anh chi yêu một người đó thôi, nếu lời phán của cậu ta thật sự chuẩn xác thì chẳng phải là anh…”
Nói tới đây, tôi bỗng nhiên ngây người.
Nếu lời phán của nam sinh kia thật sự chuẩn xác thì cả đời Tiết Xán sẽ chi yêu một người, vậy người duy nhất mà hết yêu chẳng phải là Ninh Hoan Hoan sao?
Dù sao Ninh Hoan Hoan cũng xuất hiện trước tôi, rõ ràng là khắc cốt ghi tâm hơn tôi rồi.
Dường như hiểu được suy nghĩ của tôi, Tiết Xán đột nhiên nhíu mày, túm lấy cằm của tôi. “An Tố. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của tôi, thấp giọng nói: “Không được suy nghĩ lung tung”
Tôi giật mình một cái rồi mới nói: “Ừm, vậy anh cũng đừng suy nghĩ nhiều, không có quỷ nào khác cả. Đi thôi, chúng ta đi tìm Phương Tinh nào.”
Tôi và Tiết Xán đều không ngờ rằng, chi là một trò bói toán cho vui, vậy mà lại tính ra kết quả khiến cá hai
chúng tôi đều khó chịu.
Chúng tôi lại càng không thể biết, kết quả xem bói kỳ lạ này thật ra đã vạch trần tất cả chân tưởng. Khi trở về bên cạnh khu trưng bày của câu lạc bộ Phương Tinh, tôi đã thấy cô ấy đang gọi điện thoại.
“Ba, con biết rồi mà!” Vẻ mặt cô ấy mất kiên nhẫn, thái độ cũng không tốt lắm: “Con đã nói là tối con sẽ về! Ba thật sự đáng ghét quá! Đúng, con nói ba đáng ghét đó, có sao chứ? Không thể nói à! Phải, con đúng là đang chế ba phiền đó! Nếu con được chọn, con cũng không muốn có người ba như ba đầu!”
Tôi không khỏi nhíu mày.
Phương Tinh điểm nào cũng tốt, chi là tính khí quá hung dữ, nóng này, bạ đâu nói đó, đặc biệt là với người thân thiết.
Chắc chắn cô ấy không thật lòng ghét ba mình, chi là hai hôm nay quá áp lực, có hơi kích động mà thôi.
Tôi định bước tới nhắc nhở cô ấy.
“Ba đừng có nói nữa, con sẽ lập tức… Nhưng không ngờ, ngay lúc này, sắc mặt Phương Tình đột nhiên thay đổi: “Ba! Ba làm sao vậy! Ba đừng làm con sợ mà! Ba mau nói gì đi! Ba!”
Tôi cũng không khỏi hoảng sợ, vội vàng chạy tới: “Cậu làm sao thế Phương Tình?”
Phương Tình như không nghe thấy lời tôi nói, hét như điện vào điện thoại di dộng: “Ba! Ba làm sao vậy!”
Lúc này, tôi ở khá gần Phương Tình, rốt cuộc cũng nghe thấy phía đầu dây bên kia có rất nhiều tiếng ồn.
Ngay sau đó, trong điện thoại vang lên một tiếng kêu chói tai.
“Tai nạn giao thông! Xảy ra tai nạn xe rồi! Có người chết!”
Chương 213
Nửa tiếng sau, tôi, Hồng Hà và Phương Trinh đi xe của Tiết Xán tới bệnh viện,
Suốt dọc đường đi, cả người Phương Tinh không ngừng run rẩy, nước mắt ròng ròng.
Tôi và Hồng Hà ôm lấy cô ấy, nhưng không biết phải an ủi như thế nào.
Chiếc xe nhanh chóng tới bệnh viện, mấy người chúng tôi liền chạy một mạch tên lầu, lao thẳng tới phòng cấp cứu, .
Me Phương Tình ngồi ở trước của đã khóc hết nước mắt.
“Me!” Phương Tinh nhào tới: “Ba bị sao vậy!”
Mẹ Phương đã khóc đến đứt hơi: “Ông ấy lo con sẽ thiếu ngủ, nói phải lái xe tới trường tìm con, thật không ngờ… không ngờ trên đường mải gọi điện thoại cho con, nên… nên đã xảy ra tai nạn xe..”
Cơ thể Phương Tình run lên, sắc mặt trăng bệch.
Lúc này, đèn phòng cấp cứu đột ngột tắt.
Bác sĩ bước ra.
Phương Tinh và mẹ cô ấy vội vàng chạy tới,
Nhưng họ còn chưa kịp cất tiếng hỏi, bác sĩ kia đã nói với vẻ mặt tiếc nuối: “Rất xin lỗi, bệnh nhân được. đưa tới quá muộn, đã không kịp nữa rồi.”
Mẹ Phương Tinh nghe bác sĩ nói vậy, tức thi ngất lịm.
Mặt Phương Thanh cắt không còn giọt máu, cô ấy ngã quy xuống đất.
Quen biết hơn ba năm, đây là lần đầu tiên tôi thấy Phương Tinh như vậy.
Mặt tôi lập tức đỏ hoe, tôi chay tới ôm lấy cô ấy: “Phương Tình, cậu mau tinh táo lại.” Nhưng Phương Tình không nói nổi một lời.
Lúc này Tiết Xán cũng bước tới, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn liền nhíu mày rồi dặn dò qua loa vị
bác sĩ bên cạnh. Thái độ của các bác sĩ kia bỗng chốc trở nên kính cẩn lễ phép, gọi người đưa Phương Tinh và mẹ Phương Tinh vào chăm sóc trong phòng bệnh hạng nhất của bệnh viện,
Những chuyên tiếp theo đều do Tiết Xán xử ký, thậm chí bao gồm cả đám tang của ba Phương Tình.
Tôi biết Tiết Xán thật sự không có kiên nhẫn làm những chuyện nhàm chán kiểu này, nhưng vẫn làm vì tôi. Mặc dù trong lòng tôi rất cảm động, nhưng lại không thể rời xa Phương Tình được. Hồng Hà cũng nhanh chóng tới thay phiên chăm sóc Phương Tình cùng với tôi.
Phản ứng của Phương Tinh khiến tôi vô cùng lo lắng.
Cô ấy không chi gào khóc làm loạn, mà khi thi thể của ba bị đưa đi, cả người cô ấy cũng như bị rút mất linh hồn, không ngừng lẩm bẩm một mình.
“Con xin lỗi… Con xin lỗi ba…”
Tôi biết, hiện giờ trong lòng Phương Tình chắc chắn rất khổ sở.
Không chi là nỗi đau mất ba, mà còn đầy sự áy náy và tự trách.
Nếu không phải cô ấy không chịu về nhà, ba cô ấy cũng sẽ không tới trường tim; nếu không phái cô ấy nói chuyện điện thoại với ba, không biết chừng ba cô ấy sẽ không bị tai nạn xe.
Tôi và Hồng Hà không ngừng an ủi Phương Tinh, nói đó không phải lỗi của cô ấy, nhưng cả người cô ấy vẫn giống như không có linh hồn, chi khóc lóc không ngừng nói: “Con xin lỗi.”
Mấy hôm sau đã tới lễ tang của ba Phương Tinh, tôi và Hồng Hà cùng tới viếng.
Tôi không ngờ, chi trong mấy ngày ngắn ngủi tôi lại tham dự thêm lễ tang nữa.
Phương Tình vẫn trong trạng thái đó, mãi tới khi ba cô ấy được đưa vào lò hỏa thiêu, cô ấy mới nhào tới như phát điên.
“Xin lỗi ba! Con xin lỗi ba… Ba tinh lại đi, nghe con nói một câu xin lỗi được không?”
Tôi và Hồng Hà hoảng hồn, vội vàng giữ chặt cô ấy lại.
Nhưng Phương Tinh càng giống như phát điên, liên tục nói: “Ba ơi, ba tinh dậy nghe con nói một lời xin lỗi cuối cùng được không…
Đôi mắt tôi đó hoe, ôm chặt lấy Phương Tinh và hét lên: “Phương Tinh! Cậu đừng như vậy! Cứ thế này, mẹ cậu sẽ lo lắng lắm!”
Tôi gào khản cổ cuối cùng mới giúp Phương Tinh tỉnh táo lại.
Cô ấy hồn bay phách lạc ngẩng đầu lên, nhìn mẹ đang khóc đến sưng mắt ở bên cạnh, cuối cùng cũng tinh táo lại một chút, ôm mặt khóc rống lên,
“Tớ biết ba đã chết rồi. Nhưng tớ… chi là tớ muốn nói với ông ấy một cáu xin lỗi… Tớ chi muốn nói cho ông ấy biết tớ không hề ghét bỏ ông ấy… Thật sự không hề ghét chút nào…”
Tôi không biết phải nói gì, chi có thể rơi nước mất ôm lấy Phương Tình. Đúng vậy, câu cuối cùng mà Phương Tình nói với ba trước khi ông ấy chết là “Con không muốn có người ba như ba” Lời này với ông ấy mà nói, quả thật là quá tàn nhẫn.
Trong tang lễ, Phương Tình khóc tới hôn mê bất tinh, tôi và Hồng Hà đưa cô ấy về nhà xong mới quay về chung cu
Vừa tới chung cư, tôi đã thấy Tiết Xin đang chờ mình trong phòng khách, cả thể xác lần tâm hồn tôi đều mệt mỏi, bèn ôm lấy cổ hãn.
Thật ra Tiết Xán rất không hài lòng việc gần đây tôi luôn ở bên Phương Tinh, nhưng thấy tôi như vậy hắn cũng không nói gì, chỉ xoa xoa mái tóc tôi.
Tiết Xán… Tôi chần chữ lên tiếng: “Anh có biết, linh hồn của ba Phương Tinh đã đi đầu rồi không?”
Tuy ba cô ta chết đột ngột, nhưng cũng không có chấp niệm gì thì sẽ tới địa phủ thôi. Làm sao vậy?”
Tôi ấp a ấp ủng mở miệng nói: “Em chi đang nghĩ, liệu Phương Tinh có thể nói lời xin lỗi với ba cô ấy được không?”
“An Tổ, em có biết mình đang nói gì không hả?” Tôi còn chưa dứt lời, Tiết Xản đã nghiêm mặt ngắt lời tôi: “Linh hồn đã vào địa phủ thì sẽ không thể quay trở về, nếu cố ép trở lại trần thế, cho dù là bản thân quỷ hồn không có oán khí hay chấp niệm cũng sẽ biến thành lệ quỷ”
Tôi sợ run cả người đáp: “Em biết, chi là thuận miệng hỏi thôi
Tiết Xán thở dài, hôn lên trán tôi một cái: “Em đừng suy nghĩ nhiều, nghi ngơi đi”
Hôm đó tôi ngủ cùng Tiết Xán trong căn hộ. Sau khi tinh lại vào sáng sớm hôm sau, tôi liền gọi điện cho Hồng Hà.
“Hồng Hà, Phương Tinh thế nào rồi?” Tôi hỏi, tối hôm qua có ấy ở lại nhà Phương Tình.
“Tốt hơn nhiều rồi.” Giọng nói của Hồng Hà có hơi ngập ngừng “Nói đúng hơn là hơi tốt quá.
Tôi ngạc nhiên.
Tốt quá?
Tôi mau chóng tới nhà Phương Tình, lập tức nhận ra câu hơi tốt quả” mà Hồng Hà nói có ý gì. Phương Tình ngày hôm nay đã không còn vẻ u sầu và suy sụp, cô ấy không những bắt đầu ăn uống mà
tâm trạng dường như cũng không tệ lắm,
Tôi, Hồng Hà và mẹ Phương Tinh đều thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng thấy có hơi kỳ quái. Phương Tinh hôm qua còn như chết đi sống lại, vậy mà sao hôm nay đã hồi phục một cách đột ngột như the?
“Phương Tình?” Tôi cần thận mở lời: “Cậu không sao chứ?”
“Tớ đương nhiên không có việc gì” Phương Tình cười cười: “A, phái rồi, tớ định đi du lịch.”
“Du lịch?” Lần này mấy người chúng tôi đều sững sờ.
“Ừm!” Phương Tinh tỏ ra đầy quyết tâm: “Mấy ngày nữa sẽ xuất phát, đi Vân Nam”
“Đi Vân Nam làm gi?” Tôi càng cám thấy kỳ quải, Phương Tinh từ trước đến nay đều chi thích các thành phố lớn, không có hứng thú gì với những phong cảnh tự nhiên, tại sao lại đột ngột muốn đi Vân Nam.
“Đi tới đó ngâm nghĩa một chút thôi. Phương Tình trả lời qua loa,
Tôi nhìn Phương Tình, nhưng không thấy chút vấn đề nào trên gương mặt cô ấy, đành nói: “Thôi được, cậu đã muốn đi thì tớ và Hồng Hà sẽ đi cùng cậu.”
Hồng Hà vội vã gật đầu,
Phương Tinh bỗng nhiên lộ vẻ bối rối: “Không cần! Tớ chi muốn đi giải sầu một minh, hai người không cần đi cùng.”
Tôi nhíu mày: “Một mình cậu làm sao đi Vân Nam được, ba người cùng đi còn có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Thấy vẻ mặt kiên quyết của tôi, Phương Tinh hơi nản chí, cô ấy buộc lòng phải nói: “Thôi tùy các cậu, nhưng hành trình sẽ do tớ sắp xếp.
Chuyện này càng làm tôi cảm thấy kỳ lạ.
Không phải tôi chưa từng đi ra ngoài du lịch với Phương Tinh, cô ấy luôn quá lười để quan tâm đến mấy chuyện hành trình linh tinh này nọ, tại sao lần này lại chủ động yêu cầu sắp xếp lộ trình?
Tôi nhìn Phương Tình, phát hiện cô ấy đang ngâm nga một khúc nhạc, bắt đầu lấy máy tính ra tra cứu vẻ máy bay đi Vân Nam.
Thấy cô ấy như vậy, trong lòng tôi có một cảm giác kỳ quái.
Dường như Phương Tinh có mục đích đặc biệt nào đó với chuyển đi này.
Bây giờ Phương Tình đang rất sốt ruột, ngay chiều tối hôm đó cô ấy đã đặt trước ba vé máy bay đi Vân Nam, thời gian chính là chiều tối ngày mai.
"Ngày mai?" Hồng Hà ngây người: "Gấp như vậy sao? Nhưng ngày mai tớ còn có việc.
"Ừm" Phương Tình nói: “Nếu hai người các cậu có việc bận thì tớ đi một minh thôi, tớ hoàn lại vé máy bay ngày mai của hai cậu là được.
Không biết có phải tôi cảm nhận sai hay không, nhưng tôi cảm thấy dường như Phương Tình không muốn tôi và Hồng Hà đi theo, nhưng cô ấy như vậy tôi càng không yên tâm, liền nói: "Hồng Hà không đi được thi thôi, tớ đi cùng cậu."
Phương Tinh cắn cắn môi, không nói gì mà chi gật đầu.
Sau khi về nhà, tôi nói với Tiết Xán chuyện ngày mai tôi sẽ cùng Phương Tinh đi tới Vân Nam, "Vân Nam?" Tiết Xán cũng rất ngạc nhiên với chuyển du lịch bất thinh lình này: "Ý em là vùng Đại Lý?"
Tôi gật đầu,
"Tại sao nhất định phái ở đó?" Tiết Xán nhiu mày.
"Nơi đó có vấn đề gì sao?"
"Cũng không phải là có vấn đề gì." Vẻ mặt Tiết Xán bình thản: "Chi là nơi đó cách Trung Nguyên quá xa, là địa bàn của người Miêu, có rất nhiều cổ thuật và bàng môn tà đạo, người trong Huyền Môn từ trước đến nay đều khá kiêng kị."
Nghe Tiết Xán nói như vậy, tôi lại cảm thấy việc Phương Tình muốn tới Vân Nam lúc này càng không đơn giản.
Đương nhiên là Tiết Xán cũng cảm thấy vậy, hắn nhanh chóng ra quyết định: "Anh đi cùng hai người." Tôi vốn cũng không năm chắc điều gì, nhưng nghe thấy Tiết Xán muốn đi cùng liên cảm thấy thư thái hơn một chút.
Tốc độ của Tiết Xán rất nhanh, hån không chỉ đặt vé máy bay cho minh, mà còn đặt giúp tôi và Phương Tình cùng nâng cấp vẻ lên khoang hạng nhất,
Buổi chiều ngày hôm sau, ba người chúng tôi đồng loạt xuất phát
Phương Tình dường như có hơi bất mãn với việc tôi dẫn theo Tiết Xán, nhưng tôi vẫn lấy lý do có con trai theo cùng sẽ an toàn hơn" để đỡ phải nói những lời khó nghe.
Lần này gặp Phương Tinh, tôi cảng cảm thấy cô ấy không bình thường.
với mấy ngày trước, dường như cô ấy rất căng thắng, cứ luôn nhìn thứ gi đó trong điện thoại di động, So tôi vừa ghé đầu lại nhìn, cô ấy liền hốt hoảng tắt màn hình di động.
Trạng thái của Phương Tình rất kỳ lạ, dường như đang chờ mong điều gì, nhưng lại có hơi sợ hãi.
Máy bay nhanh chóng đáp xuống Vân Nam, máy bay vừa hạ cánh, chúng tôi liền lên xe buyt mà Phương
Tình đã sắp xếp.
Cả hành trình đều do Phương Tinh quyết định, cô ấy cũng không chịu nói rốt cuộc sẽ đi tới nơi nào, chỉ nói: "Nếu cậu thật sự muốn đi cùng tớ thì đừng hỏi nhiều như vậy"
Xe buýt nghiêng ngả một hồi lâu cũng chưa tới được nhà nghi hay danh lam thắng cảnh nổi tiếng nào mà tôi nghĩ, thay vào đó lại là một thôn làng nhỏ.
Việc nó là một làng Miêu lại càng khiến tôi cảm thấy khiếp sợ hơn.
làng Miêu này rõ ràng không giống nơi đã được khai hóa, người Miêu sống ở đó vẫn còn mặc trang phục truyền thống và đeo các loại trang sức bằng bạc. Bon họ đều tỏ thái độ thủ địch khi thấy chúng tôi mặc trang phục người vùng khác.
Quan hệ giữa người Miêu và người Hán dường như lúc nào cũng không tốt lắm, đặc biệt là khi làng Miêu truyền thống này cũng không phải thắng cảnh du lịch.
mạch và dẫn chúng tôi đi đến một căn nhà của người Miêu.
Phía trước căn nhà, có một người đàn ông dân tộc Miêu khoảng hơn bốn mươi tuổi, ông ta đang hút thuốc lào.
"Xin chào, xin hỏi ông có phải là ông Cổ không?" Phương Tình hơi căng thẳng bước tới.
Người Miêu kia liếc nhìn Phương Tinh một cái rồi đáp lại bằng thứ tiếng Hoa trọ tre: "Phương Tình?" Phương Tinh vội vàng gật đầu.
Tên người Miêu kia bỏ điều cày xuống, đứng lên nói: "Vào đây”
Ba người chủng tôi theo gã bước vào căn nhà của người Miêu..
Căn nhà này trông khá rộng rãi, tôi và Phương Tình ở một phòng Tiết Xán ở căn phòng bên canh chủng tôi.
Người Miêu kia tên là Na Cổ, sau khi sắp xếp phòng cho chúng tôi, gã liền đi thẳng ra ngoài. Phương Tình quãng đồ đạc sang một bên rồi cũng mau chóng chạy theo. Tôi nhìn ra ngoài cửa số của căn nhà, thấy Phương Tinh đang nói chuyện gì đỏ voi Na Cổ, dường như gã đang dặn dò Phương Tinh điều gì, còn chi chi vào rừng cây bên cạnh. Phương Tinh lắng nghe với vẻ mặt chăm chủ, giống như chi sợ bỏ sót điều gì.
"Tên người Miêu này có vấn đề." Tôi đang thắc mắc Phương Tình nói gì với Na Cổ thì Tiết Xân đột ngột xuất hiện phía sau tôi, khẽ nói.
Tôi giật mình, vội hỏi hãn: "Vấn đề gi?"
"Gã tu luyện Huyền thuật" Tiết Xán khẽ đáp: "Cho dù là vu thuật không qua chính thống của Nam Cương, nhưng đạo hạnh thâm sâu, nếu anh đoán không lầm, gã ta hẳn là vu sưr trong ngôi làng này"
Tôi biết người Miêu rất coi trọng vu thuật và cổ thuật, địa vị của thầy vu trong làng người Miêu lại càng cao hơn.
Nhưng mà tại sao Phương Tình lại phải tới một làng Miêu trong vùng núi rừng âm u, còn cổ tình ở tro trong nhà một vu sư?
Quả nhiên, chuyển đi lần này của cô ấy không đơn giản là đi du lịch.
Tới giờ ăn tối, Na Cổ tùy tiện chuẩn bị cho chúng tôi một ít lương khó, thải độ cực kỳ qua loa, nhưng chúng tôi cũng không nói gì.
Lúc ăn com, tôi có hỏi Phương Tinh mấy lần, xem rốt cuộc cô ấy muốn tới đây làm gì, nhưng Phương
Tinh chi im lặng không đáp.
Trong lòng tôi càng lúc càng lo lắng.
Buổi tối, Phương Tình nói mình không được khỏe, muốn về phòng nghỉ ngơi trước, tôi và Tiết Xân đi dạo trong rừng trúc ở bên cạnh.
"Anh nói xem, lần này Phương Tình tới đây rốt cuộc là để làm gì?" Tôi không nhận được hỏi. Việc cô ấy muốn làm nhất bây giờ chính là mục đích đi tới nơi này" Tiết Xán thản nhiên nói,
"Mong muốn lớn nhất bây giờ của Phương Tình là gi?" Tôi sững sờ một lát.
Việc Phương Tình muốn làm nhất bây giờ, hẳn là nói lời xin lỗi với ba cô ấy.
Nhưng điều đó có liên quan gì đến việc cô ấy tới làng Miêu này?
Như Tiết Xán đã nói, linh hồn của ba Phương Tinh đã vào địa phủ, theo lý thuyết sẽ không thế nào trở về cõi trần được nữa mà.
Trong lúc tôi đang im lặng suy nghĩ, điện thoại di động đột nhiên vang lên,
Tôi cầm điện thoại di động lên, liền sửng sốt.
Là mẹ Phương Tình gọi điện thoại tới.
"Bác gái?" Tôi nghe máy, giọng nói lo lắng của mẹ Phương Tinh vang lên.
Tiểu An, con có ở cùng Tinh Tinh không?".
"Cậu ấy đang ngủ trong phòng, sao vậy a?"
"Bác không gọi được cho nó. Mẹ Phương Tình ở đầu dây bên kia nghe thấy tôi đang ở cùng cô ấy thì thở
phào nhẹ nhõm.
"Có lẽ là cậu ấy đang ngủ thôi." Tôi thấy thái độ lo lắng của mẹ Phương Tình giống như đang vội vã tìm Phương Tình có chuyện gì, bèn hỏi bà ấy: "Có chuyện gì xảy ra a?"
Mẹ Phương Tình bỗng nhiên khóc lóc sụt sùi.
Tro cốt của ba nó.. bị mất rồi!"
Sắc mặt tôi tái nhợt, đứng hình tại chỗ.
Cái gi?
Tro cốt của bác Phương biến mất?
Bác Phương mới được hỏa táng mấy hôm trước, lọ tro bãy giờ vẫn để ở nhà, đợi mấy ngày nữa mới đưa về nơi an nghi.
Nhưng tại sao lại đột nhiên biến mất?
Tối hôm nay bác lau dọn bài vị cho ông ấy, chuẩn bị thu dọn đồ đạc để ngày mai đưa về nơi an nghi, nhưng lúc cầm hũ tro cốt lên bỗng thấy nó rất nhẹ, bác mở ra mới phát hiện, tro cốt bên trong đã biến mất rồi!" Me Phương Tinh suy sup nỗi.