Những con quỷ điểu đó lúc này không có ở đây, nhưng tôi vẫn rất thận trọng, sợ rằng trong hang động vẫn còn vài con khác đang ẩn nấp.
Tôi thi triển thuật ẩn thân, nhanh chóng bước vào hang động.
Trong hang động đen như mực, tôi nín thở một lúc thật lâu, cho đến khi tôi chắc chắn rằng bên trong không có gì nguy hiểm mới dám niệm chú đốt ra một nhóm lửa.
Linh lực của tôi rất yếu, chỉ có thể tạo ra một ngọn lửa nhỏ, nương theo ánh lửa nhỏ, cuối cùng tôi cũng thấy rõ cảnh tượng bên trong hang động.
Tôi hít sâu một hơi.
Chỉ thấy trong hang động có rất nhiều các bé trai.
Hơn nữa, mỗi bé trai đều bị trói vào một chiếc thuyền gỗ.
Tôi nhanh chóng nhận ra, mấy đứa trẻ ở ngoài cùng chính là những đứa trẻ bị quỷ điểu bắt ở cái hổ nhỏ trước đó.
Số lượng trẻ em trong hang động này nhiều kinh người, tôi đếm sơ sơ đã đến hàng trăm đứa.
Với số lượng này, rõ ràng lũ chim ma này không chỉ bắt trẻ con ở cái ngôi làng chúng tôi từng tá túc trước đó, mà có lẽ còn có vài ngôi làng khác cũng sẽ hiến tế các bé trai theo định kỳ như vậy.
Tôi trước hết kiểm tra hơi thở của đám trẻ một chút, may mắn là chúng đều còn sống, nhưng tất cả đều đang ngủ rất sâu như thể là đang ngủ đông, hô hấp của chúng đặc biệt chậm và đều đặn.
Trong lòng tôi vẫn luôn nhớ một điều, nhanh chóng cầm ngọn lửa, nhìn qua những đứa trẻ vừa bị bắt ở cửa hang động.
Chẳng bao lâu, tôi đã tìm thấy đứa trẻ mà tôi đang tìm kiếm.
Tôi đem ngọn lửa ghé vào bên người cậu bé, cẩn thận quan sát mặt cậu bé thật lâu, chỉ cảm thấy trong lòng rơi lộp bộp một tiếng.
Quả nhiên, tôi không có nhớ nhầm.
Tôi đã thấy đứa trẻ này.
Cùng lúc đó, sau khi xác nhận thân phận của đứa trẻ trước mặt, tôi lập tức hiểu ra, những bé trai này là dùng để làm gì.
Hay nói cách khác, tôi đã nhận ra người đứa sau những con quỷ điểu sau đó rốt cuộc là ai.
Là người nhà họ Ninh.
Tôi đương nhiên là không có khả năng gặp qua đứa trẻ sinh trước tôi đến 900 năm này, nhưng tôi đã nhìn thấy thi thể cậu bé.
900 năm sau, tôi nhìn thấy xác cậu bé trong thạch nhũ dưới đáy giếng ở nhà cũ nhà họ Ninh.
Cậu bé chính là một trong số hàng nghìn đứa trẻ đã bị nhà họ Ninh giết để thực hiện thuật hồi hồn.
Lúc trước ở nhà cũ nhà họ Ninh, Tiết Xán đã đập vỡ một khỏi thạch nhũ, chúng tôi nhìn thấy cơ thể vẽ đầy bùa chú của một bé trai, chính là đứa nhỏ trước mặt này.
Cảnh tượng lúc trước thật sự quá kinh khủng, tôi bị dọa không hề nhẹ nên gương mặt của đứa trẻ này vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí tôi.
Vừa rồi tôi ở bên hồ, nhìn thoáng qua liền nhận ra.
Tôi thực sự không ngờ rằng khi tôi xuyên về 900 năm trước, tôi lại gặp được đứa trẻ này lúc còn sống.
Chính vì vậy tôi mới liều mạng muốn đi theo đám quỷ điểu để xác nhận danh tính của đứa trẻ này như vậy.
Bây giờ, tôi đã chắc chắn.
Người nhà họ Ninh trước kia muốn thực hiện thuật hồi hồn, tìm vô số bé trai, mà phương thức thu thập trẻ con của bọn họ hóa ra lại là sử dụng những con quỷ điểu đó.
Tôi nhìn những đứa trẻ trước mặt, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác cực kì bi thương, cực kì bất lực.
Tôi biết, tôi không thể cứu được những đứa trẻ này.
Tôi chỉ là một người xuyên không về quá khứ, chỉ là người đứng ngoài cuộc, bất kể tôi làm gì đều không thay đổi được kết cục của những đứa trẻ này, cuối cùng chúng vẫn phải chết.
Điều duy nhất tôi có thể làm, chính là từ những đứa trẻ này tra ra người mà nhà họ Ninh muốn hồi sinh lúc này.
Khi tôi đang nhìn những đứa trẻ mà trầm tư suy nghĩ, tôi đột nhiên nghe thấy vài tiếng động nhỏ vang lên bên ngoài hang động.
Tôi tức khắc thay đổi sắc mặt, cũng không dám đi ra ngoài, đành phải nhanh chóng xem xét toàn bộ bên trong hang động.
May mắn thay, tôi nhìn thấy một tảng đá nhô cao, tôi lập tức ngồi xổm xuống trốn sau tảng đá, nhân tiện thi triển thuật ẩn thận.
Tôi dập tắt ngọn lửa nhỏ trong tay, cả hang động lập tức chìm vào bóng tối.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân lạnh lùng.
Ngay sau đó, một hàng ánh lửa từ cửa hang từ từ phát ra.
Vừa thấy rõ người đang tiến vào lúc này, sắc mặt tôi liền thay đổi.
Tại sao lại là anh ta?
Người mới vừa vào hàng động chính là chàng trai mặc áo bào trắng mà tôi đã gặp hai lần trước đó.
Tôi nấp sau tảng đá, lặng lẽ vỗ đầu mình.
An Tố, mày đúng là ngu ngốc mà, đáng lẽ tôi phải sớm nghĩ đến điều này chứ, tại sao lại có một người trong gia tộc Huyền môn lại tình cờ xuất hiện ở cái nơi khỉ ho cò gáy này cơ chứ?
Anh ta chắc chắn cũng đến tìm cái hang động này của nhà họ Ninh giống tôi.
Nhưng tôi vẫn chưa biết, thân phận thật sự của anh ta và nguyên do anh ta tìm đến hang động này là gì?
Anh ta là tới đây để cứu những đứa trẻ này? Hay anh ta chính là người nhà họ Ninh?
Tôi đang cẩn thận suy nghĩ trong lòng liền nhìn thấy chàng trai mặc áo bào trắng cầm ánh lửa chậm rãi nhìn quét qua đám trẻ con trong hang động, giống như đang tìm kiếm cái gì.
Ngay sau đó, anh ta ngừng tìm kiếm, đem một trong số những đứa trẻ đó ôm lên, chậm rãi ra khỏi hang động.
Tôi ngẩn ra.
Chàng trai này chỉ mang đi một đứa trẻ, vậy là anh ta tới đây để cứu đứa trẻ này?
Anh ta không phải người họ Ninh sao?
Trong lòng tôi vô cùng tò mò, cả người nấp sau tảng đá, nhịn không được mà thò đầu ra.
Không nghĩ đến, tôi đạp trúng mấy cục đá nhỏ.
Lốp bốp một tiếng.
Mấy cục đá kia lăn xuống dưới.
Tôi sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt.
Đang lúc tôi cảm thấy rất buồn bức vì bị bại lộ, thật không nghĩ đến chàng trai mặc áo bào trắng kia vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ hướng về phía tôi cười nhạt: “Ngươi cũng đến đây à?”
Tôi ngây ngẩn cả người.
Chàng trai vẫn bình tĩnh chào hỏi như vậy, như thể nơi chúng tôi gặp nhau bây giờ là một quán ăn vậy.
Không đúng.
Tôi nghi ngờ rằng ngay từ khi anh ta bước vào đã biết tôi nấp sau tảng đá, chỉ là anh ta lười đến vạch trần tôi mà thôi.
Nghĩ vậy, tôi có chút xấu hổ mà đi ra, ho nhẹ một tiếng: “À, ngươi tới đây làm gì vậy?”
“Rõ ràng.” Anh ta chỉ vào đứa trẻ trêи vai, “Dẫn nó đi.”
Thì ra anh ta thực sự đến cứu đứa trẻ.
“Đứa nhỏ này là gì của ngươi vậy?” Tôi nhìn thoáng qua đứa bé kia, lớn lên thật đẹp trai, não tôi liền hiểu ra, “Chẳng lẽ là con trai ngươi à?”
Chàng trai mặc áo bào trắng kia sững sờ.
Giây tiếp theo, anh ta phụt một chút.
“Ngươi thật sự rất thú vị.” Anh ta không phủ nhận, cũng không thừa nhận, chỉ là ánh mắt nhìn tôi lại thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu, “Còn ngươi, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết tại sao ngươi lại ở đây?”
Tôi thực sự không thích việc anh ta xem tôi là đồ vật để đánh giá.
Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, tôi khó có thể nói gì, chỉ có thể nửa thật nửa giả mà trả lời: “Tôi chỉ muốn điều tra xem ai đã mang những đứa trẻ này đi.”
“Vậy sao?” Chàng trai kia đột nhiên nhướng mày, “Vậy ngươi đã có câu trả lời chưa?”
Tôi đối thân phận của chàng trai này hoàn toàn không biết gì cả, tất nhiên sẽ không nhắc đến nhà họ Ninh, chỉ hỏi lại: “Vậy ngươi biết sao?”
“Đương nhiên là biết.” Chàng trai kia cười mỉm nói, “Ta còn biết bọn họ tìm những đứa trẻ này để làm gì.”
Trong lòng tôi cả kinh, cố ý hỏi: “Làm gì?”