Chương 104: Không được mặc
"Tại sao chứ!" Những cảm xúc chống đối của tôi lại nổi lên: “Anh xem xem tất cả mọi người đều mặc như vậy, dựa vào cái gì tôi không thể mặc chứ!" "Bởi vì em đã kết hôn rồi!" Tiết Xán quát lên. Tôi bị lý do này làm cho kinh hãi. "Phụ nữ đã kết hôn cũng mặc được!" Một lúc lâu sau, tôi mới nghĩ ra lời phản bác, cãi lại hắn. Sắc mặt Tiết Xán tái xanh, một lát sau, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "An Tố, tôi hỏi em một lần cuối cùng, em nhất định phái mặc như vậy đi ra ngoài à?" "Phải!" Ánh mắt Tiết Xán tóe lửa, tôi đã nghĩ rằng hắn sẽ ngăn cản không cho tôi đi, không ngờ hắn bỗng nhiên buông lỏng tay ra một chút. Tôi chớp lấy cơ hội này, vội vàng muốn đi ra ngoài. Nhưng đúng lúc này, Tiết Xán ôm chầm lấy eo cúa tôi. Sức mạnh bá đạo lạ thường trên lưng kéo tôi về đẳng sau, làm cơ thể tôi chúi xuống phía trước. Đúng lúc này, một cảm xúc mềm mại và lạnh như băng đột nhiên xuất hiện từ phía sau lưng tôi. Tôi sợ hãi nghiêng đầu, mặt lập tức đỏ lựng suýt phun khói tới nơi! Tiết Xán ôm eo tôi, cúi đầu hôn lên tấm lưng trần của tôi.
Hắn hôn rất mạnh, những cảm xúc lạnh như băng xen lẫn với cơn đau.
Tôi bỗng nhiên nhận ra hắn muốn làm cái gì!
"Tiết Xán! Anh điên rồi! Mau thả tôi ra!"
Tôi hét to, đưa tay muốn đẩy hắn ra.
Nhưng cánh tay kia của Tiết Xán đã túm lấy hai cổ tay của tôi và khóa chúng ở phía trước người tôi, hai tay hản ôm chặt lấy tôi, khiến tôi không thể cử động được.
Cùng lúc đó, đôi môi hẳn trượt xuống phần lưng của tôi, nụ hôn càng điên cuõng mạnh mẽ hơn trước.
Tôi cảm thấy mắc cỡ tới nôi lỗ tai như bốc khói!
"Anh... Tên điên này!" Tôi tức giận tới nỗi không nói nên lời, chỉ có thể mắng mỏ hắn.
Lúc này, nụ hôn bá đạo của Tiết Xán đã dừng lại ở sau lưng tôi.
Đầu lưỡi lạnh như băng của hẳn thi thoảng lướt qua xương cụt của tôi, khiến tôi không nhịn được mà hơi run rẩy.
Một lúc lâu sau, Tiết Xán mới từ từ ngồi thẳng người lên. Nhưng hản vẫn không chịu buông ra mà vẫn ôm lấy tôi, cúi đầu quan sát phía sau lưng của tôi, sau đó mới hài lòng nhếch khóe miệng.
Tôi giận dữ tới run rẩy cả người, hất hắn ra vọt thẳng tới trước gương.
Tôi thấy tấm lưng của mình trong chiếc gương hiện lên đầy những dấu hôn màu đỏ, nhìn cực kỳ mờ ám.
Cái tên điên khùng Tiết Xán này!
Chì vì không cho tôi mặc cái bikini này ra ngoài, mà lại biến lưng tôi thành như vậy!
Tôi tức giận quay sang phía Tiết Xán, hắn đang dựa vào ghế sô pha, vẻ mặt tươi cười gian ác.
"An Tố, bây giờ em còn dám mặc như thế đi ra ngoài nữa không?" Hắn chậm rãi nói.
"Anhf" Tôi giận tới nỗi một câu cũng không nói nổi nên lời. Được rồi được rồi, để so về độ vô liêm sỉ, tôi làm sao mà hơn được con quỷ này!
Tôi chạy về phòng.
Vừa bước vào cửa, tôi thấy Ngô Vũ chẳng biết đã tỉnh lại từ bao giờ, đang đỏ mặt nhìn tôi.
Rất hiển nhiên, tiếng động bên ngoài cửa rất lớn, hẳn là cô ấy đã nghe thấy hết.
Tôi cười cười xấu hổ rồi lấy ra một cái áo ngắn tay tối màu, chui vào trong nhà vệ sinh thay quần áo.
Tôi thay đồ xong đi ra, Ngô Vũ liên chớp đôi mắt to nhìn tôi nói: "Trợ lý An, cô thấy tôi nói đúng không, chủ tịch Tiết quả thật thích cô "
"Hắn ta là tên biến thái” Tôi lập tức phản đối.