Tôi và Tiết Xán đều ngạc nhiên.
Thi thể của Ninh Hoan Hoan ở đây ư?
Như thể thấy được sự ngạc nhiên của
chúng tôi, Ninh Hoan Hoan nói: “Chín trăm
năm trước, sau khi tôi tự sát đã cất giữ thi
thể của mình trên đài Vọng Hương ở âm
phủ. Mà ngôi đền này là con đường tắt
thuận tiện nhất để tôi đi tới đài Vọng
Hương”
Tôi thấy tay Tiết Xán đột nhiên siết chặt,
nhưng hẳn chỉ bắt lấy một từ trong lời nói
của Ninh Hoan Hoan.
“Tự sát?” Hắn thấp giọng hỏi.
“Đúng vậy” Ninh Hoan Hoan nhìn về phía
Tiết Xán, trong đôi mắt trong veo xuất hiện
ánh sáng kỳ lạ: “Lúc ấy đã phạm phải một
sai lâm như vậy, anh nghĩ tôi sẽ tiếp tục
sống tạm bợ ư?”
Sai lầm như vậy?
Lòng tôi nặng trĩu.
Lẽ nào ý của cô ta là năm đó cô ta đã giết
Tiết Xán ?
Tôi nhớ Tiết Xán từng nói với tôi, sau khi
hắn chết thành quỷ đã luôn tìm kiếm Ninh
Hoan Hoan. Nhưng hẳn lại phát hiện, Ninh
Hoan Hoan đã chết.
Có điều, hẳn rõ ràng không biết Ninh Hoan
Hoan chết vì tự sát.
Tôi không biết Ninh Hoan Hoan có tâm lý
như thế nào mà lại có thể nói ra chuyện
trước kia một cách bình tĩnh đến vậy.
Tôi thấy nét mặt của Tiết Xán lạnh hơn,
hẳn hỏi lại: “Vậy ư?”
“Anh không tin à?” Ninh Hoan Hoan nhận
ra sự nghi ngờ trong giọng của Tiết Xán thì
cười cay đẳng: “Thôi, hôm nay tôi cần
xuống âm phủ để lấy lại thi thể của mình
trước giờ âm. Lần sau có cơ hội, tôi sẽ nói
kỹ hơn với anh”
Dứt lời, cô ta lách mình bay về phía trước.
Nhưng ngay lúc này, quy khí quanh người
Tiết Xán tăng vọt.
Ninh Hoan Hoan lập tức ngừng lại, mỉm
cười tự giễu mình: “Tiết Xán, anh muốn trả
thù tôi đấy sao?”
Lúc này mà thái độ của Ninh Hoan Hoan
vẫn thong thả như thế khiến tôi cũng hơi
bái phục cô ta.
Tiết Xán không trả lời, chỉ lạnh mặt.
“Nếu anh muốn hủy hoại thân thể của tôi,
hoặc thậm chí là hồn phách của tôi, tôi
cũng không đủ sức chống cự” Ninh Hoan
Hoan nhìn thẳng vào Tiết Xán: “Cho dù là
lúc trước hay bây giờ, tôi cũng không phải
là đối thủ của anh. Có điều, anh thật sự
không tin tôi như thế à?”
Cơ thể Tiết Xán hơi cứng đờ.
Có vẻ như chỉ trong một khoảnh khắc do
dự này, Ninh Hoan Hoan đã hiểu được tâm
tư của Tiết Xán, bèn cười khẽ một tiếng:
“Cảm ơn”
Ngay sau đó, thân hình của cô ta bay vào
trong đền.
Trên mặt đất trống chỉ còn lại tôi, Tiết Xán
và Phương Tình trong tình trạng hôn mê.
Tiết Xán cứ đứng quay lưng về phía tôi như
thế, tôi không thấy rõ biểu cảm trên mặt
hắn.
Sau một lúc lâu, tôi mới thấy hắn nhích
người bước đến gân tôi, rôi đưa tay đỡ tôi
dậy, miệng thâm thì: “Đi thôi”
Tôi ngẩng lên nhìn hắn thì thấy vẻ mặt của
hắn rất bình tĩnh, một sự bình tĩnh hơi quá
đáng.