CHƯƠNG 1119: NƠI ĐÓ LÀ PHỈ ĐÌNH
Buổi chiều.
Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên xuất phát từ nhà đi.
Lúc bọn họ đi, Mạc Hạ vẫn còn ở trường học chưa về.
Hạ Diệp Chi ngồi trong xe, hơi thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mạc Đình Kiên nghe một cú điện thoại xong bèn quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi, rồi cất tiếng nói: "Không cần lo lắng cho Hạ Hạ."
"Đợi con bé về nhà thì chúng ta đều đã đi rồi." Mặc dù đã nói trước với Mạc Hạ rằng cô với Mạc Đình Kiên phải đi đến thành phố Kinh Dương, nhưng có lẽ Mạc Hạ vẫn sẽ cảm thấy thất vọng.
Mạc Đình Kiên chỉ rũ mắt nói: "Sẽ về nhanh thôi."
Câu nói của anh đượm vẻ an ủi.
Lần này đến thành phố Kinh Dương là vì chuyện mẹ của Mạc Đình Kiên.
Lần trước Lưu Chiến Hằng báo với anh rằng có thể mẹ của anh vẫn còn sống, Mạc Đình Kiên điều tra dọc về quá khứ, từ trong nước ra ngoài nước rồi lại từ ngoài nước vào trong nước, cuối cùng tìm đến được thành phố Kinh Dương.
Mà Hạ Diệp Chi có linh tính rằng việc lần này sẽ không đơn giản như vậy.
Cho dù là Tạ Sinh, Lưu Chiến Hằng hay là Tạ Ngọc Nam đi chăng nữa, mặc dù mục tiêu của ba người bọn họ khác nhau nhưng bọn họ đều sẽ không để Mạc Đình Kiên dễ dàng toại nguyện.
Mạc Đình Kiên nói sẽ về nhanh thôi, nhưng trong lòng Hạ Diệp Chi hiểu rất rõ chuyến đi lần này sẽ không trở về nhanh như vậy.
Mặc dù trong lòng hiểu rất rõ ràng nhưng Hạ Diệp Chi vẫn đáp: "Ừm, em biết rồi."
Ngồi máy bay ba tiếng đồng hồ, lúc đến thành phố Kinh Dương vừa đúng lúc hoàng hôn.
Bầu trời cuối mùa thu, buổi tối đến tương đối sớm.
Đây là lần đầu tiên Hạ Diệp Chi đến thành phố Kinh Dương.
Kinh Dương cũng là một thành phố quốc tế phồn hoa như thành phố Thượng Hải vậy.
Khách sạn bọn họ ở rất cao, tầm nhìn vô cùng thoáng đãng.
Hạ Diệp Chi ngồi trước cửa sổ sát đất ngắm nghía tòa kiến trúc vô cùng đặc biệt cách đó không xa, cô cảm thấy hơi tò mò, không kềm lòng được mà phải ngắm nhìn thêm một lúc.
Mạc Đình Kiên gọi điện thoại kêu cơm tối, lúc đi đến nhìn thấy Hạ Diệp Chi đang nhìn cái gì chằm chằm mới trông theo ánh mắt cô.
Tầm nhìn của anh lướt đến nơi mà Hạ Diệp Chi đang ngắm nghía rồi cất tiếng nói: "Nơi đó là Phỉ Đình."
"Phỉ Đình?" Hạ Diệp Chi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Nghe hơi quen tai."
Mạc Đình Kiên giải thích rằng: "Một nơi giống Kim Hải vậy đó."
Ánh mắt Hạ Diệp Chi chợt lóe lên: "Trước đây có người từng so sánh Kim Hải với Phỉ Đình rồi phải không?"
"Ừ." Mạc Đình Kiên gật đầu.
Mặc dù đều là câu lạc bộ hàng đầu nhưng vì tọa lạc ở những thành phố khác nhau, phong cách cũng khác, thường bị người so sánh với nhau cũng là chuyện thường tình.
Mạc Đình Kiên vỗ đầu cô: "Tối mai dắt em sang đó ăn cơm nhé."
Hạ Diệp Chi mỉm cười: "Dạ."
"Anh mới gọi cơm tối rồi, lát nữa em ăn xong rồi đi nghỉ ngơi cho khỏe." Mạc Đình Kiên ngồi xuống cạnh cô.
Cơm tối nhanh chóng được giao đến.
Mạc Đình Kiên chu đáo vô cùng, các món anh gọi vừa giàu chất dinh dưỡng vừa thanh đạm, trang trí đẹp mắt, cách chế biến cũng rất chi là cầu kỳ.
Hạ Diệp Chi ngồi máy bay suốt cả chặng đường nên giờ thấy hơi mệt, bụng cũng đói rồi, hiếm lắm mới có một bữa tối ăn no đến vậy.
Vừa bắt đầu dùng bữa chưa được bao lâu đã nghe thấy có tiếng gõ cửa vang lên.
"Để anh." Mạc Đình Kiên nhổm người đứng dậy bước ra ngoài.
Còn chưa được bao lâu, Mạc Đình Kiên đã dắt Thời Dũng vào trong.
Lúc Hạ Diệp Chi nhìn thấy Thời Dũng bèn nói: "Trợ lý Thời ăn tối chưa?"
Thời Dũng đến đây cùng với bọn họ, nhưng máy bay vừa hạ cánh là Mạc Đình Kiên đã giao việc cho anh ta ngay nên không thấy người đâu, hiện giờ trông anh ta cứ như mới từ ngoài về vậy, ắt hẳn vẫn chưa ăn cơm tối.
Mạc Đình Kiên ngẩng đầu lên nhìn Thời Dũng: "Ăn chung đi."
Thời Dũng khựng lại một chốc rồi gật đầu, ngồi xuống bàn ăn.