CHƯƠNG 516: GÀI BẪY CÔ
Hơi thở của cả hai người đều có vẻ nặng nề.
Máy sưởi trong nhà cũng không mở lớn lắm, nhưng với Hạ Diệp Chi bị cởi sạch quần áo thì lại thấy thật nóng.
Mạc Đình Kiên hôn dọc theo cổ cô xuống, mỗi nơi hôn qua đều để lại một vết đỏ đầy mập mờ.
Hạ Diệp Chi run lên, cả người co lại dưới người anh nhưng lại bị anh từ từ xoa dịu lại.
Mạc Đình Kiên ngẩng đầu lên, hơi thở nóng rực phả xuống bên môi cô một chút: “Từ từ thả lỏng.”
Hạ Diệp Chi bất lực hừ nhẹ một tiếng nhưng lại bị Mạc Đình Kiên ngậm lấy đôi môi nuốt xuống.
Mạc Đình Kiên thả lỏng eo, ánh mắt tựa như mực đen, bình tĩnh nhìn cô: “Hạ Diệp Chi.”
“Vâng…” Một tay của Hạ Diệp Chi bị tay anh đưa xuống thân dưới, trong thân thể có cảm giác vui thích đến gần như tràn ngập trong đầu, khiến cô không có chỗ giải toả.
Tay duy nhất còn tự do thì túm chặt vải ga giường dưới thân thành một nhúm.
Bàn tay to lớn của Mạc Đình Kiên phủ lên bàn tay đang túm chặt của cô, nhẹ nhàng thu nạp, dễ dàng nắm tay cô trong tay mình, giọng điệu dịu dàng đến mức không thể tưởng tượng: “Có thể lấy anh không?”
“Vâng…” Lúc này lý trí của Hạ Diệp Chi chỉ còn một nửa, chỉ trả lời anh hoàn toàn theo bản năng.
Ngay sau đó, một tràng hôn dày như mưa bèn rơi xuống mặt và khắp người cô.
Hơi thở nặng nề của Mạc Đình Kiên vang lên bên tai cô cũng không hề ngừng lại…
…
Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào từ cửa sổ, nhưng ánh sáng dịu dàng đó chưa từng xuyên qua tấm rèm được kéo kín trong phòng.
Trong phòng, hai người nằm trên giường còn đang ngủ say.
Lúc này, chiếc điện thoại ở đầu giường bất chợt rung lên, sau đó là tiếng chuông như gọi hồn đánh vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng.
Cả đầu Hạ Diệp Chi đều chôn trong chăn, trong lúc mơ màng, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại nhưng cũng không kéo chăn ra, chỉ theo thói quen định vươn cánh tay trắng trẻo mò mẫm tìm điện thoại ở đầu giường.
Khác với bình thường là, lúc này cô cũng không chạm đến điện thoại của mình thì tiếng chuông đã ngừng lại.
Hạ Diệp Chi mơ màng hé mắt, kéo chăn xuống, chưa đứng dậy thì đã nghe bên tai truyền đến giọng nam khàn khàn: “Còn sớm, ngủ thêm một lát đi.”
Người kia lên tiếng, còn chỉnh góc chăn giúp cô một chút.
Hạ Diệp Chi khẽ nhíu mày, liếc nhìn theo tiếng nói. Đập vào mắt cô chính là khuôn mặt cực kỳ nam tính của Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên thấy Hạ Diệp Chi híp mắt nhìn mình, dáng vẻ buồn ngủ lười biếng, ánh mắt của anh không khỏi dịu dàng hơn một ít.
Anh khẽ hôn trên trán Hạ Diệp Chi, rồi lại ôm cô vào lòng mình: “Ngủ đi.”
Thật sự tối qua Hạ Diệp Chi hơi mệt, bây giờ được may mắn nghe giọng nói dịu dàng của Mạc Đình Kiên dỗ dành, vậy mà cô thật sự đã nhắm mắt ngủ.
Lúc tỉnh lại lần nữa, Hạ Diệp Chi vừa mở mắt đã nghe thấy tiếng Mạc Đình Kiên hạ giọng nhận điện thoại.
Cô vừa nhỏm nửa người trên đã thấy trên người Mạc Đình Kiên chỉ quấn một cái khăn tắm, tay vừa cầm điện thoại đi ra ngoài, vừa hạ thấp giọng nói chuyện điện thoại với người ở đầu bên kia.
Giọng của anh hạ thấp xuống, anh lại đi ra ngoài, Hạ Diệp Chi cũng không nghe thấy anh đang nói gì.
Chỉ mơ màng nghe thấy vài chữ lẻ tẻ.
“Thùng cơm… Đây…… Còn chưa xong chuyện… Anh… Kẻ đó không phải…”
Hạ Diệp Chi nghe đứt quãng được mấy chữ, cũng không đoán ra nguyên văn lời anh nói là gì.
Lúc này Mạc Đình Kiên đã gần đi đến cạnh cửa, anh đi ra ngoài, vốn dĩ có thể đưa tay đóng cửa là đi thẳng ra ngoài, vậy anh cũng sẽ không thấy Hạ Diệp Chi tỉnh giấc.
Nhưng anh lại cố ý chạm tay đến tay nắm cửa, quay đầu nhìn phớt qua giường như đang định chắc chắn xem Hạ Diệp Chi có đang ngủ không.
Cứ như vậy, ánh mắt của hai người chạm phải nhau trong không khí.
Động tác đóng cửa của Mạc Đình Kiên ngừng lại, dứt khoát ngắt điện thoại, xoay người đến mép giường: “Sao em lại tỉnh, ngủ tiếp một lát đi?”
Lúc này Hạ Diệp Chi mới phát hiện cả người mình vẫn là trống trơn…
Cô lui vào chăn, chuyện tối qua sự lập tức tràn ào vào đầu…
Rõ ràng là cô và Mạc Đình Kiên đang cãi nhau, đang nói chuyện của Lưu Chiến Hằng, sao cuối cùng lại ngủ với nhau thế?
“Ngủ tiếp một lát đi.” Mạc Đình Kiên xoa đầu cô rồi lại thuận tay sửa góc chăn cho cô.
Hạ Diệp Chi kéo chăn hơn đỉnh đầu, không nhìn anh.
Sau khi Mạc Đình Kiên ra ngoài thì Hạ Diệp Chi mới ôm chăn ngồi dậy, quay đầu lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.
Điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ, có Thẩm Lệ gọi, cũng có Thời Dũng gọi.
Thời Dũng gọi điện thoại cho cô, đơn giản là vì muốn tìm Mạc Đình Kiên.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt cô lập tức đỏ lên.
Thời Dũng gọi điện thoại đến chỗ cô để tìm Mạc Đình Kiên, nhất định là vì tìm trong nhà Mạc Đình Kiên không thấy anh, gọi điện thoại cũng không tiếp, nên mới gọi điện đến chỗ cô.
Thời Dũng cũng đoán được hơn một nửa cũng là Mạc Đình Kiên qua đêm ở chỗ cô.
Hạ Diệp Chi nhíu mày, hít sâu một hơi nhưng vẫn quay người xuống giường tìm quần áo để mặc.
Sau khi cô mặc quần áo xong, Mạc Đình Kiên bèn đi đến.
Anh thấy Hạ Diệp Chi mặc quần áo nghiêm túc ngồi xem điện thoại trên giường, ngừng một chút mới đi đến: “Không ngủ sao?”
Anh ngồi xuống ở mép giường, hết sức tự nhiên vươn tay ý muốn thu điện thoại của Hạ Diệp Chi bên cạnh.
Hạ Diệp Chi nghiêng người tránh tay anh, sau đó lại đưa màn hình điện thoại về phía anh, ý bảo anh xem nội dung trên điện thoại.
Lúc Mạc Đình Kiên nhìn thấy nội dung trên điện thoại, vẻ mặt không đổi chút nào đã chứng minh rằng sáng sớm nay anh đã xem mấy thứ này rồi.
Nội dung trên điện thoại không có gì khác, chỉ là tai tiếng của anh và Tô Miên.
Trong buổi tiệc tối ngày hôm qua, phóng viên lẻn vào còn chụp không ít ảnh Mạc Đình Kiên đứng cùng hoặc ngồi cùng với Tô Miên.
Tuy hai người không tiếp xúc gần gũi nhưng vì góc chụp quá khéo, nên đã trắng trợn vẽ ra cảm giác ấm áp giữa Mạc Đình Kiên và Tô Miên.
Trong đó, tấm ảnh ấm áp nhất hẳn là cảnh Mạc Đình Kiên đón Mạc Hạ từ vòng tay của Tô Miên.
May là Mạc Đình Kiên cẩn thận, lúc anh đón Mạc Hạ từ vòng tay của Tô Miên cũng không khiến con bé bị lộ mặt.
Ngay cả phóng viên chuyên nghiệp cũng không thể chụp được một tấm ảnh chính mặt của Mạc Hạ, đây đủ để chứng minh Mạc Đình Kiên cẩn thận thế nào.
Dù vậy, phóng viên vẫn cầm những tấm ảnh đó soạn thành câu chuyện mà loan báo trên mạng, hơn nữa còn được các nhà truyền thông lớn đăng lại, giờ đã trải rộng khắp internet.
Mạc Đình Kiên lấy điện thoại đặt trên giường, nhìn hết sức chăm chú vào Hạ Diệp Chi, giọng điệu nghiêm túc: “Hạ Diệp Chi, em không cần xem mấy thứ vô dụng đó, đều là giả hết, anh sẽ nhanh chóng gọi người xử lý sạch, em cứ chuẩn bị tốt để làm cô dâu là được.”
“Cô dâu gì?” Những câu trước Mạc Đình Kiên nói, cô đều nghe hiểu nhưng câu cuối cùng này thì cô lại không hiểu lắm.
Cô lại không nhớ rõ mình đã đồng ý Mạc Đình Kiên là sẽ gả cho anh.
“Em quên chuyện tối qua em trả lời anh sao?” Mạc Đình Kiên híp mắt, giọng điệu chất chứa sự uy hiếp.
Hạ Diệp Chi hỏi dò: “Em đồng ý với anh hồi nào?”
Nếu cô thật sự đồng ý với Mạc Đình Kiên thì sao cô không có ấn tượng gì hết vậy?
Chắc chắn là Mạc Đình Kiên đã gài bẫy cô.