CHƯƠNG 599: CHẬM NHẤT LÀ NGÀY MAI
Thời Dũng từ trong phòng đi ra, bước tới phía sau Mạc Đình Kiên rồi nhìn theo hướng nhìn của Mạc Đình Kiên, sau đó lập tức thấp giọng gọi anh: "Cậu chủ."
"Có thuốc lá không?" Mạc Đình Kiên không nhìn nữa, quay lại nhìn anh ta.
Tuy Thời Dũng không hút thuốc nhiều nhưng lúc nào cũng mang theo thuốc lá.
Anh ta rút điếu thuốc ra nửa phần vỏ rồi đưa tới trước mặt Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên rút điếu thuốc ra đưa lên miệng ngậm, Thời Dũng liền lấy bật lửa định châm thuốc cho anh.
Mạc Đình Kiên khẽ nhíu mày, giơ tay cầm lấy cái bật lửa: "Để tôi tự làm."
"Cạch" một tiếng, ngọn lửa bật lên, châm cháy điếu thuốc.
Mạc Đình Kiên châm thuốc xong thì trả lại bật lửa cho Thời Dũng.
Thời Dũng nhận bật lửa rồi đứng phía sau Mạc Đình Kiên, không rời đi mà cũng không nói gì nữa.
Kể từ lúc dọn đến ở sát vách biệt thự của Lưu Chiến Hằng, ngoại trừ những lúc xử lý công chuyện bên ngoài, thì những lúc không làm gì Mạc Đình Kiên đều đứng ở đây, không biết anh đang nghĩ gì nữa.
Thời Dũng có thể cảm nhận được trong lòng Mạc Đình Kiên đang nhớ Hạ Diệp Chi.
Nhưng cũng có cảm giác là trong lòng Mạc Đình Kiên không chỉ nhớ đến Hạ Diệp Chi, có điều anh đang nghĩ gì thì anh ta không tài nào đoán được.
"Cậu nghĩ khi nào Lưu Chiến Hằng bắt đầu hành động?"
Mạc Đình Kiên đột ngột hỏi Thời Dũng, Thời Dũng ngẩn ra rồi cẩn thận suy nghĩ một chút mới nói một cách không chắc chắn: "Có lẽ là sắp rồi?"
Mạc Đình Kiên hít sâu một hơi thuốc lá, kẹp hai ngón tay vào điếu thuốc lấy xuống, ngón tay thon dài khảy một cái làm tàn thuốc rời xuống rồi chậm rãi nói: "Sắp là khi nào?"
"Ý của cậu chủ là?” Riêng chuyện như này thì Thời Dũng vẫn có thể hiểu được suy nghĩ sâu kín của Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên hỏi anh ta như vậy, nhất định là trong lòng đã có suy nghĩ riêng rồi.
Thời Dũng nói xong thì khom người đợi câu trả lời của Mạc Đình Kiên, nhưng Mạc Đình Kiên lại im lặng.
Mãi đến khi Mạc Đình Kiên hút hết điếu thuốc mới lên tiếng: "Chậm nhất là ngày mai, anh ta sẽ hành động."
Anh vừa hút vào một hơi thuốc lá nên giọng nói khàn đi vì khói thuốc lá khiến anh thâm trầm hơn.
Tâm tư của Thời Dũng rất linh hoạt, trí óc xoay chuyển nhanh như gió nên lập tức hiểu được ý tứ của Mạc Đình Kiên: "Ý của cậu chủ là, sớm nhất là đêm nay Lưu Chiến Hằng sẽ hành động?"
“Chẳng phải cô chủ vẫn..." Thời Dũng thấy biểm cảm nặng nề của Mạc Đình Kiên thì không nói hết câu.
Nếu đêm nay Lưu Chiến Hằng ra tay, thì Hạ Diệp Chi sẽ không còn an toàn nữa.
Mạc Đình Kiên cũng không bác bỏ ý của Thời Dũng, nói cách khác Thời Dũng đã đoán đúng.
Mạc Đình Kiên siết chặt ngón tay, nghiền nát điếu thuốc vừa mới hút xong trong lòng bàn tay rồi lập tức ra lệnh.
"Đêm nay cử người đi điều tra một cô gái tên là Loan Loan, bệnh nặng, luôn phải sống nhờ vào máy thở. Cô ta có thể là người có quan hệ máu mủ với Lưu Chiến Hằng."
Thời Dũng hơi giật mình: "Vâng."
"Còn nữa..." Mạc Đình Kiên dừng lại một chút, nhưng Thời Dũng đã biết Mạc Đình Kiên muốn nói gì.
Thời Dũng tự giác nói: "Tôi sẽ cử người luôn luôn để mắt đến hành động của Lưu Chiến Hằng."
Mạc Đình Kiên không nói gì thêm.
Mấy ngày gần đây, Mạc Đình Kiên ít nói một cách kỳ lạ.
Thật ra trước đây Mạc Đình Kiên cũng không nói nhiều, nhưng không đến mức nói mười câu thì hết tám câu không trả lời như bây giờ, mọi chuyện đều dựa vào sự suy đoán của anh ta mới có thể đoán được ý tứ của Mạc Đình Kiên trong lời nói.
Cũng may, hiện tại Thời Dũng có thể đoán được đáp án của những vấn đề mà Mạc Đình Kiên không trả lời.
Thời Dũng có được mệnh lệnh của Mạc Đình Kiên liền quay người rời khỏi phòng để bắt đầu hành động.
*
Hạ Diệp Chi ngủ thẳng giấc đến nửa đêm mới cảm thấy ngoài phòng có tiếng động.
Sau khi cô đến ở chỗ của Lưu Chiến Hằng thì giấc ngủ của cô không sâu, dễ bị giật mình tỉnh giấc. Nhất là buổi tối, chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi cũng dễ dàng đánh thức cô.
Bật đèn ngủ ở đầu giường lên, Hạ Diệp Chi mở mắt ra rồi nheo lại một chút là có thể khôi phục được tầm nhìn rõ ràng.
Cô khẽ nghiêng tai, nín thở nghe động tĩnh bên ngoài, nhưng lại phát hiện mình chẳng nghe thấy gì cả.
Chẳng lẽ vừa rồi cô sinh ra ảo giác nên nghe nhầm?
Cũng không phải là không có khả năng này.
Hay đi ra ngoài xem thử?
Hạ Diệp Chi thầm nghĩ như vậy rồi nhẹ nhàng xuống giường.
Mạc Hạ vẫn ngủ rất say, Hạ Diệp Chi cúi người đắp lại chăn cho Mạc Hạ rồi lại vén các góc sau đó mới đi mặc áo khoác vào.
Cô vừa định mặc áo khoác vào thì khẽ khựng lại.
Nếu như bên ngoài thật sự có người thì sao?
Hạ Diệp Chi do dự một chút rồi cởi áo khoác ra, cẩn thận mặc quần áo đầy đủ.
Cô đi tới cạnh cửa mang giày vào, xong xuôi hết cô mới đưa tay mở khóa cửa.
"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa phòng được mở ra một cách chậm rãi.
Hạ Diệp Chi nhìn qua khe cửa thì thấy bên ngoài không một bóng người.
Cô thầm thở phào nhẹ nhõm rồi mới mở cửa rộng ra một chút.
Có điều, khi cô mở cửa rộng hơn một chút thì thấy một người đang đứng cách cửa khoảng một mét, người đó rõ ràng là Lưu Chiến Hằng!
Lưu Chiến Hằng mặc một cái áo khoác đen, đứng đó không một chút biểu cảm, toàn thân toát ra sự lạnh lùng, đáy mắt cũng cực kỳ âm u.
Ly đang đứng sau lưng anh ta, phía sau Ly là mấy tên vệ sĩ.
Lưu Chiến Hằng nhếch mếp, thọat trông thì lạnh lùng nhưng lại thâm trầm, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như trước: "Xem ra tôi không cần phải gõ cửa theo đúng trình tự rồi.”
Giọng nói đúng là rất dịu dàng nhưng có điều trong sự dịu dàng đó lại toát ra cảm giác lạnh thấu xương.
Trong lòng Hạ Diệp Chi đại khái cũng hiểu ra rằng, Lưu Chiến Hằng rốt cục đã không nhịn được nữa muốn hành động rồi.
Nếu như không có sự kích thích của Mạc Đình Kiên thì có khả năng là anh ta vẫn sẽ ngồi vững như núi Thái Sơn, không cần chủ động ra tay cũng có thể chiếm được lợi thế.
Thế nhưng, hành vi của Mạc Đình Kiên trong hai ngày này đã khiến Lưu Chiến Hằng biến thành một người mất bình tĩnh.
Anh ta bị chọc giận nên không còn tự tin nữa, tâm trạng cũng khó mà kiểm soát nên anh ta đã không thể kềm chế được mà muốn ra tay.
Hạ Diệp Chi một tay giữ cửa, tay còn lại siết chặt trong vô thức.
Ở trong biệt thự của Lưu Chiến Hằng quá lâu nên lúc này Hạ Diệp Chi đột nhiên có cảm giác "Chuyện gì đến sẽ đến.”
Đến cô còn phải ngạc nhiên vì sự bình tĩnh của mình.
"Có chuyện gì gấp gáp khiến anh nửa đêm phải mang theo người đến tìm tôi vậy?" Hạ Diệp Chi bình tĩnh nhìn Lưu Chiến Hằng, trong giọng nói không có một chút kinh ngạc lẫn sợ hãi nào.
Ánh mắt của Lưu Chiến Hằng hơi thay đổi: "Cô không biết tôi muốn làm gì, vậy mà cũng không sợ sao?"
"Lần đó khi tôi thông đồng với anh và để anh giữ tôi lại thì tôi đã biết sẽ có ngày này rồi."
Dù sao cũng thức dậy vào nửa đêm nên đầu tóc của Hạ Diệp Chi hơi bù xù, cô đưa tay vén những sợi tóc rũ xuống ra sau tai rồi nghiêm túc bàn điều kiện với Lưu Chiến Hằng: "Nếu tôi đi cùng anh thì anh có thể buông tha Hạ Hạ được không? Nó chỉ là một đứa bé."
Lưu Chiến Hằng mỉm cười: "Đương nhiên là tội chịu buông tha cô bé rồi."
Anh ta càng như vậy, Hạ Diệp Chi lại càng không tin tưởng.
Hạ Diệp Chi mím môi nói: "Tôi muốn quay về phòng lấy khăn choàng, được không?”