CHƯƠNG 1441: MỘT ĐỐNG LỜI THỪA THẢI
Mạc Đình Kiên cả đường đều không để ý Cố Tri Dân.
Nhưng Cố Tri Dân cũng không rảnh rỗi, cả đường đều không ngừng lầm bầm, Hạ Diệp Chi có lúc sẽ trả lời một chút.
Lúc đến nhà Mạc Đình Kiên, đã là đêm khuya rồi.
Mạc Hạ sớm đã ngủ rồi.
Chuyện đầu tiên sau khi Mạc Đình Kiên vào cửa chính là đi xem Mạc Hạ.
Vừa nghe Mạc Đình Kiên muốn đi xem Mạc Hạ, Cố Tri Dân liền đi theo: “Tôi cũng đi.”
Mạc Đình Kiên vừa nhấc một chân, nghe vậy liền quay đầu nhìn Cố Tri Dân, dặn dò: “Nhẹ nhàng chút.”
Cố Tri Dân phất phất tay: “Chuyện này tôi biết, không cần nhắc nhở tôi.”
Cố Tri Dân nói rồi, liền đẩy Mạc Đình Kiên tiến về phía trước, nhìn còn gấp hơn cả Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên cũng không nói gì nữa.
Hạ Diệp Chi vốn cũng chuẩn bị đi xem Hạ Hạ trước, nhưng vừa quay đầu thấy hai người đàn ông gấp gáp lên lầu muốn đi xem Hạ Hạ, không nhịn được mỉm cười.
Đàn ông về mặt biểu đạt tình cảm thường sẽ khá dè dặt, sẽ thể hiện ở những việc nhỏ mà người khác không dễ phát hiện.
Hạ Diệp Chi cũng không nhớ rõ, bắt đầu từ lúc nào, chuyện đầu tiên sau khi Mạc Đình Kiên về tới nhà trở thành đi xem Mạc Hạ, đợi lúc cô phát hiện ra, đây đã trở thành thói quen của Mạc Đình Kiên.
...
Giấc ngủ của trẻ con rất tốt, dễ dàng ngủ say.
Động tác đẩy mở cửa của Mạc Đình Kiên rất nhẹ nhàng.
Mạc Hạ không sợ tối, trong phòng cũng không để đèn, nhưng Mạc Đình Kiên quen thuộc trong phòng, lần mò trong bóng tối liền có thể đi tới đầu giường mở đèn đầu giường một cách chính xác.
Phòng sáng lên, Cố Tri Dân mới từ cửa đi tới.
Sau khi tới cạnh Mạc Đình Kiên, anh ta nhỏ giọng trêu chọc: “Trong phòng tối đen không nhìn thấy gì cả, tôi đứng ở cửa còn chưa phản ứng lại, cậu đã bật đèn đầu giường rồi, trước đây nghe nói người làm ba mẹ có siêu năng lực, tôi bây giờ tin rồi.”
“Người tình cảm không thuận buồm xuôi gió đều một đống lời thừa thải như cậu sao?” Không nghe ra cảm xúc trong giọng nói Mạc Đình Kiên, nhưng Cố Tri Dân cảm thấy được mình bị trào phúng.
Hai tay Cố Tri Dân chống hông: “Cậu sểnh ra là thích móc ngoéo người khác, có thể sửa đi không? Diệp Chi thật sự quá lương thiện rồi, lại có thể chịu được tính tình thúi này của cậu.”
Mạc Đình Kiên khẽ hừ một tiếng: “Vợ tôi đương nhiên lương thiện.”
Cố Tri Dân liếc mắt: “Tôi nói cả một đống lời như vậy, cậu chỉ nghe thấy câu tôi nói Diệp Chi lương thiện thôi sao? Câu đầu tiên mới là quan trọng có được không?”
Mạc Đình Kiên không để ý anh ta, khom lưng đắp lại góc chăn bị Mạc Hạ đá ra, lại đặt cọp nhồi bông về trong lòng cô bé, động tác cực kỳ ấm áp.
Cố Tri Dân rũ mắt nhìn, đáy mắt tràn đầy hâm mộ, cảm thán: “Vừa nghĩ tới Tiểu Hạ Hạ nhà chúng ta sau này lớn lên, sẽ bị tên nhóc thối khác bắt đi, trong lòng tôi liền nhoi nhói.”
Mạc Đình Kiên đá Cố Tri Dân một cú, mắt sắc như dao: “Câm miệng.”
Mạc Đình Kiên hiện tại không nghe nổi những lời thế này, ai nói thì sẽ bực với người đó.
“Gấp rồi sao?” Cố Tri Dân bị đá một cú cũng không để ý, còn áp về phía Mạc Đình Kiên, giọng điệu thương lượng: “Không bằng đợi tôi giải quyết xong chuyện trước mắt, thì tranh thủ sinh một thằng cu làm thông gia với cậu, thế nào?”
“Nghĩ hay lắm.”
Mạc Đình Kiên hừ lạnh một tiếng, tắt đèn đầu giường.
Cố Tri Dân không chút chuẩn bị: “Mẹ nó, tôi không thấy đường...”
Mạc Đình Kiên kéo anh ta đi ra ngoài: “Nhỏ tiếng chút.”
Hai người đi ra, vừa khéo gặp phải Hạ Diệp Chi đang đi tới.
Hạ Diệp Chi nhìn thấy hai người đàn ông đẩy tới đẩy lui, không nhịn được lộ ra nụ cười: “Tri Dân, tôi đã kêu người thu dọn phòng xong rồi, anh lát nữa thì trực tiếp đi nghỉ ngơi.”