CHƯƠNG 699: ĐỂ EM ĐÈO CHỊ
"Thực sự là em!" Hạ Diệp Chi đã nhiều năm chưa không gặp được Mạc Gia Thành, không nghĩ tới khi hai người gặp lại, lại là ở trong trường hợp như vậy, lấy phương thức như thế này mà gặp mặt.
Hạ Diệp Chi bước một bước đi tới trước mặt Mạc Gia Thành, đứng chắn ở trước mặt Mạc Gia Thành.
Trước đây Mạc Gia Thành đã cao hơn cô, bây giờ khi cô đứng ở trước mặt Mạc Gia Thành lại càng phải ngửa đầu mới có thể thấy rõ mặt mũi của cậu.
Có thể nhìn ra bây giờ Mạc Gia Thành đã cao không kém gì Mạc Đình Kiên.
"Chị Diệp Chi, chị cứ ở bên cạnh chờ em một chút, em có chút việc nhỏ còn chưa xử lý xong. Xong xuôi rồi em mời chị uống rượu." Mạc Gia Thành khẽ cúi người, hai tay nắm hai bên vai của Hạ Diệp Chi, đẩy cô sang một bên.
Sắc mặt của cậu bình tĩnh, giọng điệu trầm ổn, Hạ Diệp Chi từ trên người của cậu nhìn thấy sự kiên định giống như Mạc Đình Kiên.
Không chờ Hạ Diệp Chi nói gì, Mạc Gia Thành đã vuốt vuốt tay áo, vặn vặn cái cổ một chút, nhìn qua vô cùng bướng bỉnh, lại đặc biệt hung hăng.
"Hai người các cậu cùng nhau lên đi, chúng ta tốc chiến tốc thắng!" Hai cậu bé ở bên kia bị Mạc Gia Thành doạ đến sững sờ, trong lúc nhất thời vậy mà không dám động đậy.
Mạc Gia Thành muốn nhanh chóng mời Hạ Diệp Chi uống rượu, giọng điệu không kiên nhẫn nói: "Nhanh lên!"
Hạ Diệp Chi thấy Mạc Gia Thành còn muốn tiếp tục đánh nha, liền cau mày gọi cậu lại: " Gia Thành!"
Mạc Gia Thành hơi sửng sốt, quay đầu lại nhìn về phía Hạ Diệp Chi, cậu lộ ra một nụ cười xán lạn với Hạ Diệp Chi: "Chị Diệp Chi, đã lâu không nghe thấy có người gọi em như vậy."
Hạ Diệp Chi ngừng lại, mà hai cậu bé ở bên kia đã thừa dịp Mạc Gia Thành đang phân tâm nói chuyện, bắt đầu tấn công về phía của cậu.
Hạ Diệp Chi kinh ngạc thốt lên một tiếng: "Cẩn thận!"
Mạc Gia Thành đột nhiên hoàn hồn, phản ứng cực nhanh tránh thoát nắm đấm mà một người đang vung tới, ánh mắt cũng lập tức trở nên nghiêm tíc, cả người đều lộ ra cỗ khí thể quyết tâm.
Tuy nói bản tính của con trai là dũng cảm hiếu chiến, nhưng mà trong nháy mắt này, Hạ Diệp Chi lại cảm thấy trên người Mạc Gia Thành có biến hóa rất lớn.
Mạc Gia Thành trước đây chỉ là một cậu bé mà thôi, hiền lành lại nhiệt tình. Mà bây giờ, trong mắt của cậu có chất chứa rất nhiều thứ.
Thẩm Lệ nhìn thấy ba cậu bé lại muốn tiếp tục đánh nhau, lại thấy Hạ Diệp Chi vẫn đứng bên cạnh không nhúc nhích, liền lập tức đi tới lôi Hạ Diệp Chi tránh ra xa: "Làm cái gì đấy, bọn họ lại đánh nhau rồi, cậu đứng xa ra một chút."
Kể cả là một đánh hai, Mạc Gia Thành cũng vẫn chiếm thượng phong.
Nhưng ở trong ấn tượng trước giờ của Hạ Diệp Chi, Mạc Gia Thành lại chỉ là một đứa bé mà thôi, đánh nhau cũng không tốt lắm.
Cô quay đầu vội vã nhìn về phía người pha rượu: "Tại sao bảo vệ còn chưa tới?"
Nhân viên pha rượu cũng đang sợ hãi, nhìn thấy bọn họ lại tiếp tục lao vào đánh nhau, co lại ở một bên động cũng không dám động.
Anh ta liếc mắt nhìn về phía cửa, bất ngờ vui vẻ nói: "Quản lí đến rồi!"
Sau khi quản lí tới đây, đầu tiên là nói mọi người ngăn cản mấy người đang hăng hái chiến đấu lại.
Nhưng mà trước vẻ mặt hung tợn của Mạc Gia Thành, những người can ngăn cũng có chút sợ hãi, thật sự là không dám tiến lên.
Hạ Diệp Chi không nhìn bọn họ, muốn tự mình đi tới nhưng lại bị Thẩm Lệ kéo tay lại: "Cậu không cần phải lo lắng đến cậu ta, đừng rời khỏi chỗ này, tớ vừa mới nhìn qua rồi, thằng nhóc kia rất biết chọn nơi mà đánh đấm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!"
Cũng may chuyện sau đó cũng quả thực như Thẩm Lệ đã nói, Mạc Gia Thành ra tay tuy tàn nhẫn, nhưng đánh lên đều không phải là chỗ yếu hại nhưng vẫn khiến cho người đối diện cảm thấy đau, trước khi bảo vệ tới cũng đã thu tay lại.
Cùng với bảo vệ tới còn có tổng giám đốc.
Tổng giám đốc không quen biết Mạc Gia Thành, nhưng cũng quen biết Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ, hai người này đều có quan hệ sâu xa với ông chủ nha, mà lúc này các cô lại đứng cùng một phía với Mạc Gia Thành.
Tuy rằng Tổng giám đốc vẫn báo cảnh sát, nhưng khi tra hỏi Mạc Gia Thành cũng chỉ như đi đánh cờ một trận, lại ghi chép thêm một chút coi như xong, chỉ một lát liền đi ra ngoài.
Ba người cùng nhau đi ra khỏi đồn cảnh sát, liền nhìn thấy Cố Tri Dân vội vã lái xe tới, từ trên xe bước xuống chạy vội qua chỗ các cô.
Cũng không biết là anh đang suy nghĩ gì mà chạy rất nhanh, suýt nữa đi qua mới nhìn thấy ba người Hạ Diệp Chi, Thẩm Lệ và Mạc Gia Thành.
Sau khi Cố Tri Dân nhìn thấy bọn họ, ánh mắt lần lượt nhìn qua thân thể của ba người, cuối cùng ánh mắt lại dừng trên người Thẩm Lệ, nhìn lâu một chút sau đó mới không chớp mắt đi tới trước mặt ba người.
"Đều không sao chứ?" Câu đầu tiên hỏi Cố Tri Dân chính là như vậy, lại đánh giá ba người một chút, sau đó anh mới nhìn về phía Mạc Gia Thành: "Em trở về từ bao giờ?"
Mạc Gia Thành cười hì hì nói: "Em có kỳ nghỉ nên về một chút."
Hai tay cậu đặt ở trong túi, bên trong mặc áo phông có mũ, bên ngoài mặc áo phao lông vũ, nhìn không khác gì với một sinh viên đại học bình thường, thậm chí nhìn còn rất sáng sủa, như là ánh mặt trời.
"Em không có chuyện gì là được, anh họ của em bên kia, em khi về tự mình giải thích đi.” Cố Tri Dân cũng không phải là người thích lo chuyện bao đồng, Mạc Đình Kiên là anh họ của Mạc Gia Thành, cậu lại gây náo loạn ở Kim Hải, tất nhiên sẽ có Mạc Đình Kiên quản chuyện của cậu.
Mạc Gia Thành không phải rất quan tâm đáp một tiếng: "Ồ."
. . .
Hạ Diệp Chi vốn là muốn tìm Thẩm Lệ uống rượu, kết quả rượu còn chưa uống xong, lại gặp phải Mạc Gia Thành đánh nhau, còn phải chạy theo cậu đến đồn cảnh sát lấy lời khai.
Hai người cũng không còn hứng thú uống rượu nữa.
Sau khi Thẩm Lệ và Cố Tri Dân một trước một sau rời đi, Hạ Diệp Chi mới hỏi Mạc Gia Thành: "Bây giờ em muốn đi tìm Mạc Đình Kiên luôn không?”
"A?" Mạc Gia Thành vẻ mặt mờ mịt nhìn Hạ Diệp Chi: "Chị không phải là ở cùng với anh ấy sao?”
Hạ Diệp Chi nhíu mày, giọng lại nhẹ nhàng như mây khói nói: "Không còn ở cùng một chỗ nữa, bọn chị chia tay rồi."
Mạc Gia Thành càng khó hiểu: "A?"
"A cái gì mà a!" Hạ Diệp Chi vỗ đầu của cậu: "Em có biết anh em ở đâu không? Nếu không biết thì chị đưa em tới.”
Mạc Gia Thành sờ sờ đầu, cười hì hì nói: "Không biết, chị đưa em đi đi."
Thoạt nhìn Mạc Gia Thành như vậy dường như lại giống hệt thiếu niên mấy năm trước, không có gì thay đổi.
"Vậy thì chị đưa em tới Mạc thị tìm anh ấy." Hạ Diệp Chi nói xong liền ấn chìa khóa xe trên tay.
"Ai, chị Diệp Chi, chị đừng bỏ em lại nha. Trước đó cho em tới chỗ chị ăn một bữa cơm đi, chị không biết chứ, mấy năm qua ở trường học em thực sự rất khổ cực, ngày ngày đều bị giam ở bên trong giống như là tù nhân vậy, đặc biệt nhớ tới những món ăn do chị làm ra nha…”
Mạc Gia Thành vừa nói, vừa lắc lắc cánh tay của Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi biết là Mạc Gia Thành đang cố ý giả bộ đáng thương, nhưng mà cô vẫn là không nhịn được mềm lòng.
Cha và anh trai lần lượt qua đời, mẹ thì ở bệnh viện tâm thần. Chuyện này đối với Mạc Gia Thành còn nhỏ mà nói thật sự là một đả kích không nhỏ.
Hạ Diệp Chi đối với Mạc Gia Thành, vẫn còn có chút đau lòng.
Cô thở dài với sự mềm lòng của chính mình, không thể làm gì hơn, nói: "Được rồi, tới nhà chị ăn cơm tối, sau đó chị sẽ đưa em tới nhà Mạc Đình Kiên.”
Mạc Gia Thành nghe vậy, nhanh chóng buông cánh tay của Hạ Diệp Chi ra, nghiêm túc đứng thẳng người, giọng nói vang dội cất lên: "Vâng!"
Hạ Diệp Chi bật cười: "Lên xe đi."
Mạc Gia Thành vô cùng chân chó trước tiên mở cửa xe ra cho Hạ Diệp Chi: "Chị Diệp Chi, chị lên trước đi."
Hạ Diệp Chi đi tới phía trước, đang muốn khom lưng đi vào, Mạc Gia Thành lại nói: "Hay là để em lái xe cho, em cũng có giấy phép lái xe."
Hạ Diệp Chi không nhìn cậu một cái, luôn cảm thấy đứa nhỏ này so với trước đây tinh khôn hơn nhiều.
"Đem giấy phép lái xe ra đây, chị xem một chút." Hạ Diệp Chi đứng thẳng người dậy, hất cằm với cậu, ra hiệu cậu đem giấy phép lái xe lấy ra cho cô nhìn.