CHƯƠNG 969: CẢM THẤY HƠI XA LẠ
Mạc Hạ đứng cạnh Mạc Đình Kiên từ từ nhặt rau, quay đầu thấy Mạc Đình Kiên đang lấy mu bàn tay vuốt mặt.
VCô bé tò mò nghiêng đầu nhìn mặt Mạc Đình Kiên.
Cô bé thấy nước mắt trên mặt Mạc Đình Kiên, chưa kịp trêu chọc đã bị hành tây làm cho cay mắt.
Mạc Hạ đưa tay che mặt, miệng hét lên: “Cay quá.”
“Con đi qua bên kia, đừng tới đây.” Mạc Đình Kiên quay đầu nhìn Mạc Hạ.
Mạc Hạ chạy đến bên Hạ Diệp Chi, làm nũng với cô: “Mẹ ơi, cay quá.”
“Con để ba con thái, đừng qua đó.” Hạ Diệp Chi dùng ngón tay cái lau giọt nước mắt trên mặt Mạc Hạ.
Mạc Hạ cũng không tới bên Mạc Đình Kiên nữa.
Cô bé sợ mình sẽ bị sặc nữa.
…
Mặc dù Mạc Đình Kiên đã học được cách thái rau, cũng làm đâu vào đấy.
Nhưng dù sao anh cũng không biết làm, mặc dù đã thái đều như nhau nhưng tốn rất nhiều thời gian.
Lúc Mạc Gia Thành về đến nhà, Hạ Diệp Chi vẫn còn chưa bắt đầu nấu ăn.
Bởi vì Mạc Đình Kiên vẫn chưa chuẩn bị xong thức ăn.
…
Mạc Đình Kiên vẫn đang cắt thức ăn, nên Hạ Diệp Chi dẫn Mạc Hạ ra ngoài phòng khách.
Lúc cô cùng Mạc Hạ đang ăn trái cây thì nghe thấy bên ngoài có người lên tiếng: “Chị dâu.”
Hạ Diệp Chi vui vẻ, cô biết đây là tiếng của Mạc Gia Thành.
Có thể là vì đã lâu rồi không nghe thấy, nên cảm thấy hơi xa lạ.
Cô điều khiển xe lăn, đi tới phía cửa.
Một bóng dáng cao gầy bước vào.
Lần trước lúc Hạ Diệp Chi gặp Mạc Gia Thành là khi cô bước vào đoàn làm phim, khi đang phát sóng .
Từ đó đến nay đã gần nửa năm rồi.
Mái tóc xoăn tự nhiên của Mạc Gia Thành đã được cạo đi từ lâu, nay đã mọc thành đầu đinh rồi.
Trông anh rất có tinh thần, màu da lúa mạch tự nhiên, nhìn rất khỏe khoắn.
Anh đã sắp 20 tuổi rồi, đường nét đang dần phát triển, hai hàng lông mày thêm kiên nghị và trầm ổn.
Chỉ là phần kiên nghị và trầm ổn này có mấy phần giống với Mạc Đình Kiên.
Dù sao cũng là đứa bé do Mạc Đình Kiên nuôi dưỡng.
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu mỉm cười gọi: “Tiểu Thành.”
Mạc Gia Thành vốn đang vui mừng.
Nhưng khi thấy Hạ Diệp Chi ngồi xe lăn thì sắc mặt anh bỗng thay đổi.
Anh bước nhanh về phía Hạ Diệp Chi.
Anh ngồi xổm trước mặt Hạ Diệp Chi, vẻ mặt lo lắng: “Chuyện này là sao vậy?”
Anh thật sự không ngờ, mình vui vẻ trở về lại nhìn thấy cảnh tượng này.
“Chị không sao.”Hạ Diệp Chi không muốn Mạc Gia Thành vừa về đã nói chuyện này với cậu ấy.
Cô vẫn giữ nụ cười nói: “Chị rất vui khi thấy em trở về, đã lâu rồi chị không vui như thế.”
Mạc Gia Thành im lặng một lát rồi nở nụ cười: “Vâng, em cũng rất vui, em còn mang về rất nhiều đồ cho anh chị nữa.”
Trường quân đội mà Mạc Gia Thành theo học gần như khép kín hoàn toàn, thực hiện quản lý quân sự.
Một năm khó mà ra ngoài một lần.
Có nghỉ cũng chỉ có nghỉ tết và nghỉ hè.
Nếu bình thường muốn đi ra ngoài thì quá trình xin nghỉ vô cùng khó khăn, phải thông qua nhiều cấp phê duyệt mới được.
Ngày tháng vui vẻ thế này đừng nhắc những chuyện không vui.
“Mạc Hạ.” Hạ Diệp Chi xoay người gọi Mạc Hạ.
Ban nãy Mạc Hạ cũng đi theo Hạ Diệp Chi, đương nhiên cô bé cũng thấy Mạc Gia Thành.
Mạc Gia Thành theo tầm mắt Hạ Diệp Chi nhìn Mạc Hạ.
Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi đều đẹp, đương nhiên Mạc Hạ cũng cực kỳ xinh đẹp.
Trông cô bé như một em búp bê sứ vô cùng tinh xảo.
Mạc Gia Thành rất vui khi thấy Mạc Hạ .
Anh dịu dàng gọi: “Tiểu Hạ.”