CHƯƠNG 330: LÀM RA CHUYỆN RẤT QUÁ ĐÁNG
Mạc Gia Thành nhìn Hạ Diệp Chi một cái rồi trực tiếp đi về phía trước, Hạ Diệp Chi cũng chỉ đành đi theo sau.
Khi cô đi qua người Mạc Liên, khẽ cúi đầu gọi một tiếng: “Bà Trần.”
Mạc Liên giờ mới phát hiện ra sự tồn tại của Hạ Diệp Chi.
Dường như bà đã không nhớ Hạ Diệp Chi là ai nữa rồi, bà nhìn Hạ Diệp Chi thất thần một lúc lâu mới mở lời: “Cô là…”
“Cháu là vợ cũ của Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi.” Hạ Diệp Chi nhìn thẳng vào mắt Mạc Liên, trả lời chậm rãi.
Trên mặt Mạc Liên lướt qua một tia kinh ngạc: “Hoá ra là cô.”
“Cháu còn có chuyện nên không ở lại nói chuyện cùng cô nữa.” Hạ Diệp Chi nhấc chân rời đi, đuổi theo Mạc Gia Thành.
Lúc cô tìm thấy Mạc Gia Thành, cậu đang đứng ở chỗ đài phun nước, lưng đứng thẳng tắp, nhưng đầu lại cúi xuống rất thấp.
Hạ Diệp Chi tiến lên liền nhìn thấy nền đất phía trước cậu có vết nước thấm xuống, giống như là nước mắt.
Mạc Gia Thành khóc rồi.
Hạ Diệp Chi rút tờ khăn giấy ra đưa cho cậu.
Mạc Gia Thành không nhận lấy mà chỉ nói trong với giọng nghẹt mũi: “Mấy năm nay ba em hoạt động rất ít, lần này ông ấy đi triển lãm tranh, là bởi vì cãi nhau với mẹ nên mới quyết định phút chót… Tính khí ba em rất tốt, ông chưa bao giờ nổi cáu… Chắc chắn là mẹ đã làm chuyện rất quá đáng…”
“Nhưng em hỏi mẹ tại sao lại cãi nhau, bà cũng không nói cho em biết, chắc chắn là mẹ đã làm chuyện gì đó cực kì không tốt, ba em mới tức giận đến nỗi rời bỏ gia đình như vậy…”
Hạ Diệp Chi không ngờ lại có một tầng nội tình khác ở trong như vậy.
Trần Minh Hoàn và Mạc Liên cãi nhau một trận liền bỏ nhà đi, mà lý do cãi nhau thì Mạc Liên lại không nói.
Mạc Đình Kiên vì chuyện thân thế của Trần Tuấn Tú mà đi nước M gặp Mạc Liên, anh định lại trò chuyện với Trần Minh Hoàn một lần nữa, kết quả Trần Minh Hoàn xảy ra tai nạn xe cộ.
Nguyên nhân hậu quả của việc này là như vậy, nhìn ngoài mặt thì không có liên hệ quá rõ ràng.
“Đừng khóc nữa.” Hạ Diệp Chi cầm khăn giấy lau nước mắt cho cậu: “Cho dù nói thế nào bà ấy cũng là mẹ của em, bà ấy rất quan tâm em, giữa hai người nếu như có hiểu lầm thì nên đợi mọi người cùng bình tĩnh lại rồi nói chuyện hẳn hoi với nhau…”
Mạc Gia Thành chỉ nhận lấy tờ khăn giấy lau lau mặt, không hề đáp lại lời của Hạ Diệp Chi.
Hiển nhiên Mạc Gia Thành vẫn có ý trách móc Mạc Liên.
Cậu đang trách Mạc Liên và Trần Minh Hoàn cãi nhau, từ đó khiến Trần Minh Hoàn tức giận rời nhà đi, sau đó mới xảy ra tai nạn xe.
Mạc Gia Thành bây giờ là đâm đầu vào ngõ cụt, người khác có nói gì cậu cũng nghe không lọt.
Hạ Diệp Chi an ủi cậu một lúc rồi đưa cậu đi cắt tóc.
Mạc Gia Thành sau khi cắt tóc trông có sức sống hơn rất nhiều.
Sau đó hai người lại đi dạo phố một lúc.
Hạ Diệp Chi kéo cậu vào siêu thị: “Muốn gì chị cũng mua cho em, kịch bản của chị đã bán được rồi, bây giờ có tiền rồi.”
Mạc Gia Thành quả nhiên không có hứng thú, cậu chậm chạp xem cái này sờ cái kia, đột nhiên hỏi: “Chị và anh họ, thật sự ly hôn rồi sao?”
Hạ Diệp Chi không nghĩ đến Mạc Gia Thành lại đột nhiên hỏi câu này, cô thất thần một lúc rồi nói: “Ừm.”
Mạc Gia Thành quay đầu nhìn cô, ngữ khí hết sức nghiêm túc: “Là vì đứa bé sao? Em thấy anh họ không giống người sẽ giấu đứa bé đi, em tin anh ấy.”
Hạ Diệp Chi không lập tức đáp lại.
Mạc Gia Thành là đứa trẻ có sức biện luận của riêng mình, những gì chứng kiến cũng nhiều hơn những đứa trẻ cùng tuổi, cũng hết sức có chủ kiến.
Đây vốn dĩ là chuyện tốt.
Chỉ có điều, cậu là người nhà họ Mạc.
Đổi cách nói khác, nếu như cậu không phải là người nhà họ Mạc, cũng sẽ không chắc sẽ có cậu của bây giờ.
Hạ Diệp Chi hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn cậu: “Không phải anh ấy thì là ai?”
Mạc Gia Thành dường như bị câu hỏi của Hạ Diệp Chi làm khó, cậu nhăn mày trầm tư suy nghĩ.
Hạ Diệp Chi vỗ vỗ vai cậu: “Không nói những chuyện này nữa, hôm nay coi như cậu ở cạnh chị, chúng ta chơi cho thật vui, đi mua sắm, được không?”
“Vâng.”
Ba cậu đã qua đời rồi, con gái Hạ Diệp Chi cũng mất tích.
Có lẽ là thấy Hạ Diệp Chi với cậu đồng bệnh tương liên, khung cảnh ngay sau đó ngược lại biến thành Mạc Gia Thành dỗ Hạ Diệp Chi vui vẻ.
Hai người ở ngoài chơi một ngày, cho đến giờ ăn tối mới trở vè nhà mình.
Hôm nay Hạ Diệp Chi không lái xe đi, tiễn Mạc Gia Thành đi xong, cô mới tự đặt một chiếc taxi qua ứng dụng.
Có điều là vì giờ cao điểm nên phải xếp hàng đợi.
Cô hẹn xe rồi cầm điện thoại lướt mes.
Trên bài đăng của Mạc Gia Thành trừ bức ảnh chụp đồ ăn ra còn có một bức chụp chung của hai người, kèm theo dòng trạng thái: “Hôm nay rất vui, phải thường xuyên chơi với em đó.”
Hạ Diệp Chi cho cậu một lượt like, khi kéo lên cập nhật lại đã nhìn thấy Mạc Đình Kiên bình luận vào bài đăng của Mạc Gia Thành một dấu “…”
Cách màn hình điện thoại, Hạ Diệp Chi cũng có thể cảm nhận được dấu “...” này của Mạc Đình Kiên biểu thị sự bất mãn.
May mà cô sớm đã hiểu rõ tính cách của anh, anh chính là một tên quỷ keo kiệt.
Một giây trước còn đang nhắc đến Mạc Đình Kiên, một giây sau Mạc Đình Kiên đã gọi điện thoại đến rồi.
Câu đầu tiên Mạc Đình Kiên nói là: “Em đi chơi cùng Tiểu Thành cả một ngày sao?”
“Đúng vậy.”
Hai giây sau, Mạc Đình Kiên không mặn không nhạt đáp lại một câu: “Ồ.”
Hạ Diệp Chi: “???”
Lúc này, Mạc Đình Kiên lại nói một câu: “Về sớm đi.”
“Em biết rồi.”
Hai người chẳng nói được mấy câu đã cúp điện thoại.
Hạ Diệp Chi bĩu môi, người đàn ông này gọi điện thoại đến nhưng cũng chẳng nói được gì.
Thời gian của cuộc gọi này còn chưa đến năm phút.
Xe cô hẹn vẫn chưa đến.
Đằng sau đột nhiên vang lên âm thanh một người phụ nữ: “Cô Hạ.”
Đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, Hạ Diệp Chi kinh ngạc một lúc, quay đầu lại thấy là Mạc Liên cô mới thở ra một hơi. Cô hồi tinh thần lại một lúc rồi mới lên tiếng: “Bác Trần tìm cháu có việc gì sao?”
“Đúng vậy.” Mạc Liên khẽ gật đầu, giọng điệu chậm rãi: “Tôi mong cô Hạ đừng lúc nào cũng tìm Tiểu Thành nhà tôi đi chơi, nó còn là đứa trẻ còn chưa học hành ra đâu vào đâu.”
Nói ra vẻ đường hoàng như vậy, chẳng qua cũng chỉ là không muốn cô tiếp xúc với Tiêu Thành.
Lời của Mạc Liên còn tốt đẹp hơn Mạc Cẩm Vân nhiều, nhưng cũng không thể giấu được sự thật giấu đao trong lời nói.
“Bác Trần quan tâm đến Tiểu Thành như vậy, cậu ấy biết không? Không biết nếu cậu ấy biết bác nói những lời này với cháu sẽ nghĩ như thế nào?” Hạ Diệp Chi rất phản cảm với Mạc Liên.
Nhà họ Mạc có rất nhiều người đều khiến cô thấy phản cảm.
“Cô Hạ, đây là việc của người lớn chúng ta, mong cô cũng không nói cho Tiểu Thành.” Ngữ khí của Mạc Liên vẫn không thay đổi, không nhanh không chậm cho thấy cực kì có khí chất.
Tuổi tác của Mạc Liên còn lớn hơn Mạc Cẩm Vân nhiều, rất biết cách áp chế tức giận.
Mạc Cẩm Vân cao ngạo, coi thường Hạ Diệp Chi, nói chuyện cũng không khách khí.
Hạ Diệp Chi nhìn vào Mạc Liên, chậm rãi đáp: “Bác Trần, nói về phận thì bác là trưởng bối, cháu và Tiểu Thành tuổi tác cũng không kém nhau là mấy, ở trước mặt bác cháu cũng chỉ là đứa trẻ, cháu chẳng phải người lớn gì cả.”
Cô nói xong liền nhìn Mạc Liên nở một nụ cười.