CHƯƠNG 1144: LÀM THEO LỜI TÔI NÓI
Hạ Diệp Chi vẫn ở nhà đợi Mạc Đình Kiên.
Cô không đợi tin tức Mạc Đình Kiên trở về, vẫn là chờ tin tức người của Cố Tri Dân phái đi theo Mạc Gia Thành.
"Làm thế nào mà lại mất dấu?" Hạ Diệp Chi vừa nghe đến tin tức này cảm thấy vô cùng lo lắng.
"Đừng quá lo lắng, hiện tại anh phái người ra ngoài tìm, vấn đề cũng không lớn." Cố Tri Dân mặc dù ngoài miệng đang an ủi Hạ Diệp Chi, nhưng trong lòng của anh cũng ý thức được Mạc Gia Thành khả năng thật sự có chuyện gì đó.
Lúc này, trên TV truyền đến âm thanh: "Hiện tại đang có một tin tức được truyền ra, ở ngoại thành có một tòa biệt thự đang bị cháy...”
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn thoáng qua TV, loại này tin tức mỗi ngày đều sẽ có, cô cũng không để ý nhiều, cô cầm điều khiển từ xa giảm âm thanh xuống.
Cô lại gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên và Mạc Gia Thành, đều không có người trả lời.
"Em muốn đi ra ngoài tìm tiểu Thành." Cô không lo lắng cho Mạc Đình Kiên, cô tin tưởng Mạc Đình Kiên có thể tự chăm sóc được bản thân mình, anh có năng lực như vậy, so với anh thì cô lo lắng cho Mạc Gia Thành nhiều hơn.
Mạc Gia Thành tuổi còn nhỏ, hai năm nay trưởng thành hơn một chút nhưng năng lực xử lý mọi chuyện so ra vẫn kém Mạc Đình Kiên.
Huống chi, chuyện này là còn rất quan trọng...
"Cậu điên rồi! Làm sao cậu tìm được?” Thẩm Lệ không đồng ý nói.
Hạ Diệp Chi cúi đầu nhìn chân mình, bất lực nói: "Nếu chân của tớ tốt hơn thì tốt biết bao.”
Cố Tri Dân đề nghị: "Em có đói bụng không? Hay là ăn một chút gì đó trước đi.”
Hạ Diệp Chi lắc đầu, bây giờ căn bản không có tâm trạng ăn bất cứ cái gì.
Thời gian trôi qua từng phút, càng gần đến giờ ăn bữa tối cô lại càng trở lên lo lắng bất an.
Nhưng nghĩ lại, cô cảm thấy nếu Thẩm Lệ và Cố Tri Dân lo lắng cũng mình một chỗ thì cũng không tốt lắm, liền nói: “Vậy chúng ta đi ăn một chút gì đi đã.”
"Được!" Cố Tri Dân ở trong phòng khó chịu một buổi chiều cũng có chút buồn chán. Dù sao cũng không phải ra khỏi khách sạn, chỉ là đi đến phòng ăn mà thôi.
Thẩm Lệ biết Hạ Diệp Chi nghĩ gì, cũng không có phản đối nhưng cũng không nhịn được lườm Cố Tri Dân một cái, nói: "Chỉ biết đi ăn!"
Cố Tri Dân phản đối: "Người dân lấy thức ăn làm thiên đường.”
Thẩm Lệ không thèm để ý anh ta.
...
Hạ Diệp Chi cứ như vậy cùng bọn họ đến phòng ăn.
Sau khi ngồi xuống, Cố Tri Dân cùng Thẩm Lệ tập trung gọi món thì chuông điện thoại của Hạ Diệp Chi reo lên.
Hạ Diệp Chi vui mừng, tưởng Mạc Đình Kiên hoặc là Mạc Gia Thành gọi điện thoại đến đây.
Nhưng lấy điện thoại ra xem mới thấy đó là một số lạ.
"Hạ Diệp Chi." Một giọng nói khàn khàn lạ lùng phát ra từ bên trọng điện thoại, rõ ràng là đã sử dụng thiết bị thay đổi giọng nói.
"Ngươi là ai?"
Giọng nói Hạ Diệp Chi đầy cảnh giác, khiến Cố Tri Dân chú ý.
Cố Tri Dân cũng không gọi món ăn, ngẩng đầu vỗ vỗ cánh tay Hạ Diệp Chi, ra hiệu cô mở loa ngoài.
Trong phòng chỉ có ba người bọn họ, Hạ Diệp Chi không do dự liền mở loa ngoài.
"Nếu muốn Mạc Gia Thành con sống, làm theo những gì ta nói.” Người trong điện thoại nói xong liền cúp máy.
Nghe thấy tên Mạc Gia Thành, Hạ Diệp Chi biến sắc: "Alo? Ngươi đã làm gì tiểu Thành?”
Nhưng người ở đầu dây bên kia đã cúp máy, cũng không cho cô câu trả lời.
Để điện thoại di động xuống, Hạ Diệp Chi lẩm bẩm nói: "Tớ biết thế nào cũng có chuyện.”
"Diệp Chi, cậu đừng làm điều gì ngu ngốc." Thẩm Lệ cảm giác không ổn, cô biết Hạ Diệp Chi cùng Mạc Gia Thành quan hệ không tệ.
Hạ Diệp Chi lắc đầu, miễn cưỡng cười cười: "Tớ sẽ không làm việc ngu ngốc."
Thẩm Lệ không tin cô, nháy mắt với Cố Tri Dân, Cố Tri Dân hiểu rõ ánh mắt của cô, liền giơ tay giật lấy điện thoại di động của Hạ Diệp Chi: “Cái này giao cho bọn anh.”