CHƯƠNG 216: TÔI MANG THAI RỒI
Cô ngẩng đầu, thấy sắc mặt của Mạc Đình Kiên có chút đờ đẫn, hỏi anh: "Anh sao vậy?"
Mạc Đình Kiên mở miệng một cái, muốn nói, phát hiện trong nhất thời lại không phát ra âm thanh.
Hạ Diệp Chi cảm thấy sự khác thường của Mạc Đình Kiên, trong giọng nói là sự lo âu không che giấu được: "Không sao chứ?"
Qua hai giây, Mạc Đình Kiên mới tìm thấy âm thanh của mình: "Không sao."
Anh thử cử động cơ thể đang cứng nhắc, dìu Hạ Diệp Chi đứng lên.
Bên cạnh đã có người tới tụ tập, Mạc Đình Kiên kéo Hạ Diệp Chi trở lại trong xe.
Xuyên qua cửa kính xe, Mạc Đình Kiên hướng tới chiếc xe đã bị đụng trước đó theo dõi.
Vừa nãy, chiếc xe đó đó rõ ràng là cố ý đụng vào, tốc độ như vậy, tuyệt đối là chân ga đạp tới cùng, chính là muốn đưa Hạ Diệp Chi vào chỗ chết.
Mắt anh thoáng qua thật nhanh một chút hung ác, cầm điện thoại ra gọi cho Thời Dũng: "Đến Kim Hải một chuyến."
Sau đó, anh lại gọi hai cuộc điện thoại.
Hạ Diệp Chi mơ hồ nghe anh nói: "Không cần báo cảnh sát, giải quyết riêng, trông chừng cô ấy cho tốt."
Đợi khi anh cúp điện thoại, Hạ Diệp Chi mới có cơ hội hỏi anh: "Vừa nãy..."
"Đến bệnh viện trước." Mạc Đình Kiến cắt ngang lời của cô.
Cô chú ý Mạc Đình Kiên từ nãy đến giờ sắc mặt luôn rất trắng, cho rằng anh có chỗ nào đó không thoải mái, nhưng trên người anh cũng không có vết máu, đi đường cũng bình thường, nên cũng không nghiêm trọng, cho nên cũng không hỏi thêm gì nhiều.
Kết quả đến bệnh viên, Hạ Diệp Chi liền trực tiếp bị cô đẩy đến phòng kiểm tra.
"Làm kiểm tra toàn thân."
Hạ Diệp Chi quay đầu ngây ngẩn nhìn anh: "Em không có chỗ nào không thoải mái, em không sao..."
Mạc Đình Kiên lúc này trả lời một nẻo nói với cô: "Nếu như em không muốn sinh con, chúng ta bây giờ có thể không sinh."
"Hả?"
Lần này, anh lại không để ý tới nghi ngờ của Hạ Diệp Chi, thúc giục bác sĩ đưa Hạ Diệp Chi đi kiểm tra.
Hạ Diệp Chi đỡ trán, thương lượng với bác sĩ: "Bác sĩ, bỏ đi, người tôi không sao, lát nữa ra ngoài, thì giả bộ đã kiểm tra xong rồi."
Bác sĩ đẩy mắt kính: "Như vậy?"
"Ừ." Hạ Diệp Chi gật đầu như giã tỏi.
Cơ thể cô tốt rồi, vừa nãy căn bản không đụng phải, có chỗ nào cần kiểm tra gì đâu, quá rắc rối rồi.
Bác sĩ nhíu mày, như là đang suy nghĩ câu thể làm được câu nói của Hạ Diệp Chi.
Cuối cùng, dưới con mắt mong đợi của Hạ Diệp Chi, bác sĩ mặt không biểu cảm lắc đầu: "Không dám."
Hạ Diệp Chi: "..." thật không nhìn ra bác sĩ bây giờ có y đức như vậy.
Bác sĩ lúc này bổ sung thêm một câu: "Đây là bệnh viện tư nhân dưới quyền của Mạc Thị, tôi nếu như dám làm như vậy, sẽ bị sa thải."
Hạ Diệp Chi biết sản nghiệp dưới quyền của Mạc Thị vô số, không ngờ còn có bệnh viện.
Cứ như vậy, bác sĩ này chẳng phải cũng nhận ra Mạc Đình Kiên, cũng biết tin tức thời gian trước?
Nhưng mà, bác sĩ này nói chuyện rất ngay thẳng.
Mặc dù hạng mục kiểm tra rất nhiều, nhưng Hạ Diệp Chi là bà trẻ của Mạc Đình Kiên, ở bệnh viện của Mạc gia, dĩ nhiên là phục vụ chu đáo lại cẩn thận rồi.
Người bình thường làm kiểm tra toàn thân, bệnh viện tốt một chút phải xếp hàng hẹn trước, kiểm tra tổng quát, cũng mất không ít thời gian.
Hạ Diệp Chi thì không lâu đã xong rồi.
Mạc Đình Kiên đi cùng toàn bộ quá trình, may mà trước đó không gọi bác sĩ giúp cô làm giả.
Hạ Diệp Chi kiểm tra xong rồi, kết quả còn chưa có.
Hạ Diệp Chi nghiêng đầu nhìn Mạc Đình Kiên: "Anh nếu không cũng kiểm tra một chút đi?"
"Không cần." Mạc Đình Kiên trực tiếp cự tuyệt.
Cũng không biết anh đang nghĩ gì, giọng nói dịu lại mấy phần: "Tôi mỗi năm định kỳ đều làm kiểm tra toàn thân, không sao."
"Ồ." Nghĩ cũng đúng, bây giờ đại đa số người không phải là đều kiểm tra định kỳ sao.
Hạ Diệp Chi nghĩ tới cô đi kiểm tra lần trước, Mạc Đình Kiên nói, lên tiếng hỏi anh: "Anh trước đây nói là ý gì?"
Sắc mặt Mạc Đình Kiên không có thay đổi nhiều, nhưng giọng nói lại rõ ràng có chút căng thẳng: "Là ý em đang nghĩ."
Khoảng thời gian này anh muốn bảo cô mang thai, đến cửa cũng không cho cô ra ngoài, bây giờ bỗng nhiên lại không ép cô nữa rồi?
Cái tính cách thay đổi thất thường này, so với phụ nữ còn còn khó hiểu hơn.
Hai người một lúc không nói với nhau.
Bác sĩ vào lúc này cầm đơn hóa nghiệm đi ra, vẻ mặt muốn nói nhưng lại thôi.
Sắc mặt Mạc Đình Kiên nghiêm túc, giọng nói lạnh lùng: "Có gì thì nói đi."
Bác sĩ đẩy mắt kính xuống, nuốt nước miếng một cái cẩn thận nói: "Cơ thể cô ấy rất khỏe, chính là..."
Mạc Đình kiên lạnh lùng liếc anh ta một cái: "Một lời nói không xong?"
"Chính là hình như mang thai rồi, nhưng mà phải làm kiểm tra lại mới có thể chắc chắn." Bác sĩ kiên trì nói hết lời, liền rũ mắt xuống không dám động cũng không dám lên tiếng.
Đây vẫn là lần đầu anh ta gặp cậu chủ và mợ chủ, cậu chủ quả nhiên giống trong truyền thuyết, vừa lạnh lùng vừa đáng sợ...
Trong phòng bỗng chốc tĩnh lặng lại.
Đầu óc Hạ Diệp Chi rất loạn.
Cô mang thai rồi? Mạc Đình Kiên nói không muốn sinh có thể sinh sau.
"Thật hay giả? Bác sĩ anh không khám sai đấy chứ?" Cô gần đây mặc dù bị Mạc Đình Kiên cưỡng chế không cho phép ra ngoài, nhưng Mạc Đình Kiên thời gian này cũng không cùng cô làm chuyện đó.
Lẽ nào là những lần không dùng biện pháp trước đây?
Nhưng mà, làm sao có thể trúng dễ dàng như vậy?
Bác sĩ cung kính nói: "Cho nên chúng tôi cần cô kiểm tra kỹ càng một lần nữa, mới có thể đưa ra kết quả chính xác."
"Đi đi." Giọng nói của Mạc Đình Kiên nghe ra dịu đi rất nhiều, xuyên qua một chút vui mừng không phát hiện ra.
Hạ Diệp Chi mím môi, đành phải đi làm kiểm tra một lần nữa.
Cuối cùng lúc có kết quả, Hạ Diệp Chi trong đầu vẫn có chút lơ mơ.
"Chúc mừng cậu chủ, mợ chủ, quả thực là đã mang thai rồi."
Mạc Đình Kiên nhận lấy tờ kết quả xét nghiệm, biểu cảm trên mặt cũng không biến đổi quá nhiều, xem xong, gật đầu: "Ừ."
Hạ Diệp Chi cũng không có tâm tư quan tâm anh có biểu cảm gì.
Cô có chút sững sờ bị Mạc Đình Kiên dắt ra khỏi bệnh viện, lúc trở lại xe, còn có chút tinh thần không chăm chú.
Cô mặc dù không nghĩ mình mang thai sinh con sớm đến như vậy, nhưng nếu như sinh đứa bé ra, cô nhất định sẽ sinh ra.
Chỉ là, cái cảm giác này quá mức kì diệu rồi.
Cuối cùng vẫn là bị Mạc Đình Kiên đạt được, cho dù trước đây anh đã nói có thể không sinh trước.
Hạ Diệp Chi xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tay lại không tự chủ che ở trên bụng.
Bên người truyền tới giọng nói trầm thấp của Mạc Đình Kiên: "Không vui sao?"
"Còn anh? Anh vui sao?" Hạ Diệp Chi quay đầu, mắt lạnh nhìn anh.
Mạc Đình Chi nghe vậy, sắc mặt có chút căng thẳng, không nói gì.
Lúc đó, điện thoại của cô reo lên.
Điện thoại là Thẩm Lệ gọi tới.
"Cậu đi đâu vậy? Tớ đến Kim Hải rồi!"
"Tớ mang thai rồi."
Hạ Diệp Chi nhàn nhạt nói một câu mà làm Thẩm Lệ tức giận đến mức chửi thề: "Shit! Cậu nói gì? Cậu nói lại lần nữa xem! Bà đây không tin!"
Ngữ khí câu này, thật là giống hệ với Cố Tri Dân.
Hạ Diệp Chi đành phải nói lại lần nữa: "Tớ mang thai rồi."
Nghe thấy giọng nói của Hạ Diệp Chi không giống là đùa, Thẩm Lệ mới tin.
"Vậy... cậu muốn sinh sao?"
"Nếu không thì sao?" Hạ Diệp Chi cắn môi, lộ ra một vẻ mặt tựa như cười mà không cười.
Cô cũng không chú ý tới, một bên tay đang siết chặt của Mạc Đình Kiên.