CHƯƠNG 1677: CÓ VẺ NHƯ EM RẤT MONG CHỜ THÌ PHẢI
Thẩm Lệ đang tính nói cho Cố Mãn Mãn biết chuyện này, để cô ấy đi điều tra xe dãy số này là của ai thì nghe tiếng có người đẩy cửa vào.
Sau đó, người đó còn có gọi tên cô.
"Chị Lệ, chị có ở bên trong không?"
"Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?"
Thẩm Lệ khóa màn hình điện thoại, mở cửa đi ra ngoài.
Nhân viên thấy Thẩm Lệ, cười lên ngay, vui vẻ trả lời: "Chị Lệ, có người tìm chị."
"Ai tìm chị vậy?"
"Chị ra gặp là biết."
Thẩm Lệ đi theo cô ta ra ngoài, họ đi vào phòng họp.
Đẩy cửa ra, cô liền thấy Cố Tri Dân đứng ở trong phòng.
Vừa thấy Cố Tri Dân, Thẩm Lệ liền xụ mặt.
Anh ta hình như vội vàng đến đây, trên mặt mồ hôi nhễ nhại, gặp được Thẩm Lệ, anh ta giống như nhẹ nhõm hẳn.
"Thầm Lệ, em." Anh ta đi nhanh về phía Thẩm Lệ.
Cố Tri Dân tính nắm tay Thẩm Lệ.
Nhưng Thẩm Lệ phản ứng cực nhanh, cô tránh ra không cho anh ta nắm được.
"Làm cái gì vậy hả?" Thẩm Lệ đứng ở một bên, lạnh nhạt hỏi.
Cố Tri Dân không tiếp tục đi đến chỗ cô, anh ta nhìn cô, thấy cô vẫn như bình thường, anh ta mới nói: "Anh đến đây có việc, sẵn ghé qua thăm em."
Thẩm Lệ lạnh nhạt nói: "Không cần đâu, anh lo chuyện của anh đi."
Cố Tri Dân đơ ra: "Em đừng lạnh lùng với anh như vậy, em nói muốn chia tay anh đã nghĩ rồi, nhưng không lẽ chia tay rồi chúng ta không thể làm bạn sao?"
Thẩm Lệ ngẩng mắt lên nhìn anh ta: "Anh nghĩ xong rồi?"
Cố Tri Dân chậm rãi hít vào một hơi, cố kiềm lại sự tức giận trong lòng.
Lát sau, anh ta mới nói tiếp: "Em có vẻ rất muốn chia tay à."
Thẩm Lệ nhíu mày: "Câu trả lời của anh là?"
"Mấy ngày nay anh không về nhà, em hình như chẳng nhớ anh chút nào cả, còn ước gì anh không quay trở về phải không?" Cố Tri Dân cười trào phúng.
"Đã biết như vậy, anh còn hỏi gì nữa?"
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Có người đẩy cửa tiến vào.
"Tổng giám đốc Cố, mời anh uống nước."
Có người bất ngờ đi vào, Cố Tri Dân và Thẩm Lệ đều quay sang nhìn người đó.
Người đó nhìn Cố Tri Dân một cái, lại nhìn Thẩm Lệ một cái, cảm thấy hai người có gì đó lạ lạ.
Nhìn một lúc, người đó mới đi ra ngoài.
Người đi rồi, hai người lại nhìn nhau chằm chằm tiếp.
Tinh ——
Điện thoại của Thẩm Lệ đột ngột vang một tiếng.
Cô cau mày, hôm nay là ngày gì vậy, sao lại có nhiều tin nhắn như vậy?
Cô lấy điện ra, cô cảm giác Cố Tri Dân vẫn đang nhìn cô.
Ngẩng đầu lên, cô mới biết Cố Tri Dân không phải nhìn cô mà là nhìn điện thoại của cô.
Anh ta có vẻ rất tò mò, thích thú với điện thoại của cô.
"Anh muốn gì?" Cô hỏi.
"Bây giờ còn có người gửi tin nhắn sao? Không biết ai lại lạc hậu như vậy." Cố Tri Dân nói vẩn vơ.
Thẩm Lệ liếc anh ta một cái, không nói gì, mở tin nhắn ra xem, thì chỉ là tin nhắn quảng cáo.
Trùng hợp hơn tin nhắn này lại là quảng cáo của một phần mềm do Cố Tri Dân đầu tư phát triển.
Thẩm Lệ cười cười nhìn anh ta: "Tôi còn tưởng là ai lạc hậu gửi tin nhắn cho tôi đâu."
Cố Tri Dân cười trừ nhìn sang chỗ khác.
"Gặp được tôi rồi, anh cũng nên đi đi?" Thẩm Lệ nói.
Cô còn rất nhiều việc phải làm, Cố Tri Dân ở đây khiến cô không tập trung làm việc được.
Hơn nữa, anh ta cũng chẳng có chuyện gì quan trọng phải nói với cô.