CHƯƠNG 219: XUI KHIẾN
Lúc trước Mạc Đình Kiên bảo cô nói lại lần nữa, chắc là câu nói đó rồi.
…Tôi yêu anh ấy còn không đủ nữa kìa.
Sao cô có thể nói ra câu như thế!
Sao có thể ở trước mặt Mạc Đình Kiên nói ra câu đó!
Hạ Diệp Chi tự thấy tức giận với bản thân, buông tay của Mạc Đình Kiên đi về phía trước.
Mạc Đình Kiên mắt mang theo ý cười chạy theo cô, nắm chặt lấy tay cô: “Đi từ từ thôi.”
“Em thích đi nhanh đấy.” Hạ Diệp Chi muốn gỡ tay anh ra, nhưng không thành công, đành để anh nắm lấy.
Hai người đi trên hành lang tình cơ gặp Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ vừa nhìn thấy Hạ Diệp Chi liền tức khí chạy qua: “Hạ Diệp Chi! Cậu không phải người nữa rồi, cậu không thể nghĩ cho mình chút sao? Đi vệ sinh bao lâu không quay lại thì cũng thôi đi, đến cả điện thoại cũng không thèm nghe, cậu cái con người này…”
Những gì muốn nói sau đó liền vì lúc đó nhìn thấy Mạc Đình Kiên mà nuốt ngược vào trong.
Thẩm Lệ chau mày, ho nhẹ hai tiếng, thanh âm trong cổ họng lập tức biến thành một em gái dịu dàng: “Haha…lần sau cậu đừng như vậy nữa nhé.”
Hạ Diệp Chi run rẩy người đến nỗi nổi cả da gà: “Bây giờ tớ không phải người thì là quỷ chắc?”
Thẩm Lệ mặt ngoài cười trong lòng không cười: “Cậu bây giờ là hai người.”
Câu cũng thật mệt mỏi, chỉ là hẹn Hạ Diệp Chi ăn bữa cơm, kết quả năm lần bảy lượt gặp chuyện, cũng thật là…Ôi!
Cả đoàn người liền quay lại cửa hàng, cuối cùng cũng ăn được bữa cơm.
Trong lúc ăn, Thẩm Lệ hỏi Hạ Diệp Chi: “Cậu đi làm gì thế, sao mà đi vệ sinh rồi đột nhiên liền rời đi vậy?”
“Đúng lúc vô tình gặp Mạc Đình Kiên, có mấy người lớn bên nhà họ Mạc cũng dùng bữa ở đó, mình tiện đi gặp cùng anh ấy một chút.” Hạ Diệp Chi trốn tránh ánh mắt, nói dối không chớp mắt.
Mạc Đình Kiên nhìn cô, không nói gì.
“À, hóa ra là như vậy.” Thẩm Lệ dễ dàng tin tưởng.
Đến lúc mà ăn xong cơm rồi, Thẩm Lệ với nhớ ra rằng, Mạc Đình Kiên là người thừa kế duy nhất của nhà họ Mạc, ngoài bố và ông nội của anh, thì còn ai mà anh phải dẫn Hạ Diệp Chi đi gặp nữa?
À, vậy chắc người lớn mà Hạ Diệp Chi nói là ông nội nhà họ Mạc rồi.
Trên đường trở về, cả hai người đều rất trầm mặc.
Lúc sắp đến cửa nhà rồi, Hạ Diệp chi mới đột nhiên mở miệng nói: “Em đi ra khỏi nhà vệ sinh, vô tình gặp phải Trần Tuấn Tú, anh ta nói đã cả ngày trời không liên lạc được với Hạ Hương Thảo rồi, rồi lại nói tính cách của Hạ Hương Thảo kích động lên dễ làm chuyện ngu ngốc, rất có khả năng là anh đã bắt chị ta.”
Chuyện xảy ra sau đó cũng không cần nói kĩ, người thông minh tự nhiên sẽ nghĩ ra được.
Hạ Diệp Chi từ trước đã cảm thấy người có khả năng gây chuyện nhất là Hạ Hương Thảo, mà dựa theo phong cách làm việc của Mạc Đình Kiên, Hạ Hương Thảo mà rơi vào tay anh nhất định sẽ sống không bằng chết.
Sự thật chính là như vậy, nếu không phải vì cô nhanh chóng qua đó thì lúc này nói không chừng Hạ Hương Thảo vẫn đang bị hành hạ.
Mạc Đình Kiên nghe cô nói xong, chỉ hỏi một câu: “Trần Tuấn Tú tìm em?”
“Ừm.” Hạ Diệp Chi nghi hoặc quay đầu nhìn anh.
Xe chạy trên đường quốc lộ quanh co, cây cối bên đường cứ lướt qua rất nhanh chóng, cả một mảng trời tối đen.
Nhưng Hạ Diệp Chi cũng lờ mờ nhìn được gương mặt sau bánh lái của Mạc Đình Kiên, gương mặt anh mang theo ý cười lạnh.
Hạ Diệp Chi lúc đó trong lòng lo sợ Mạc Đình Kiên sẽ giết chết Hạ Hương Thảo, thật sự không có nghĩ nhiều như vậy.
Thời khắc đó, trong lòng cô nghĩ lại câu nói “Trần Tuấn Tú tìm em?” của Mạc Đình Kiên liền cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.
Lúc mà Hạ Hương Thảo đột nhiên lái xe như bay đến muốn đâm cô, xung quanh hoàn toàn không có bất cứ ai, lúc đó Mạc Đình Kiên gọi điện thoại, liền đưa cô đến bệnh viện.
Mạc Đình Kiên xử lý công việc rất chu toàn, nhất định đã thông qua điện thoại cho người trước tiên bắt Hạ Hương Thảo.
Hơn nữa Hạ Hương Thảo lúc đó cũng bị thương không nhẹ, phong cách hành sự của cấp dưới của Mạc Đình Kiên cũng là kiểu nhanh như gió, cho nên bắt Hạ Hương Thảo cả ngày trời cũng không hề kinh động đến người nhà họ Hạ.
Ngược lại thì là Trần Tuấn Tú đến tìm Hạ Diệp Chi trước.
Như vậy, mọi người đã rõ ràng rồi.
Trần Tuấn Tú xui khiến Hạ Hương Thảo đi đâm Hạ Diệp Chi, sau đó nhân lúc đó đi tìm Hạ Diệp Chi, để Hạ Diệp Chi nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn của Mạc Đình Kiên.
Hoàn toàn không phải là kế hoạch không có kẽ hở, nhưng mà nếu như Hạ Diệp Chi nhát gan một chút, thì thật sự sẽ cảm thấy sợ hãi.
Từ đó sẽ khiến cho mâu thuẫn giữa cô và Mạc Đình Kiên ngày một lớn hơn.
Chỉ có điều, mâu thuẫn giữa cô và Mạc Đình Kiên lớn hơn thì có lợi gì cho Trần Tuấn Tú?
Vẫn phải nói, Trần Tuấn Tú là không gặp được Mạc Đình Kiên? Chỉ là đơn thuần nghĩ rằng muốn làm cho Mạc Đình Kiên cảm thấy không vui?
Nhưng cô hiểu Mạc Đình Kiên, Hạ Hương Thảo cũng không phải người vô tội như vậy.
Cô không đồng tình với cách làm của Mạc Đình Kiên nhưng cô có thể hiểu anh.
Hạ Diệp Chi đột nhiên nghĩ ra gì đó, cúi đầu nhìn Mạc Đình Kiên: “Lần trước, anh cũng dùng cách này khiến cho Hạ Hương Thảo cam tâm tình nguyện ở trước mặt truyền thông làm rõ về giấy chứng nhận kết hôn đúng không?”
“Ừm.” Mạc Đình Kiên thừa nhận.
Hạ Diệp Chi khẽ thở dài.
Nói là anh có sai, nhưng xuất phát điểm của anh là tốt.
Nói anh không sai, nhưng bạo lực không phải cách giải quyết đúng đắn của vấn đề.
Cô nghĩ rồi lại nghĩ, liền nói: “Em biết, có vài chuyện có vài người không phải cứ nói đúng đạo lý là có thể giải quyết, nhưng bạo lực cũng không phải cách duy nhất dùng được.”
Mạc Đình Kiên không quay đầu trả lời: “Tôi chỉ dùng cách có hiệu quả nhanh nhất.”
Hạ Diệp Chi giận nhưng cười: “Cho nên lúc anh muốn làm em có thai, liền trực tiếp nhốt em vào trong biệt thự không cho ra ngoài?”
Vì câu nói này của cô, không khi trong xe trong chốc lát lại lạnh như băng.
Kétttt!
Xe đột nhiên phanh gấp lại, Hạ Diệp Chi theo quán tính cả người nghiêng về phía trước.
Mạc Đình Kiên ở bên cạnh đột nhiên khẩn trương nghiên người sang ôm lấy cô, giúp cô ổn định cơ thể.
Thanh âm của anh còn có chút không ổn đỉnh: “Không sao chứ?”
Hạ Diệp Chi đẩy anh ra, kéo cửa xe trực tiếp xuống xe.
Chỗ xe dưng lại cách biệt thự chỉ khoảng hơn 10m,
Hạ Diệp Chi vừa xuống xe liền nhìn thấy mấy chiếc xe dừng ở cổng của biệt thự.
Người trong nhà đến?
Cô không có tâm tư quan tâm đến Mạc Đình Kiên, trực tiếp đi về hướng biệt thự.
Vừa vào cửa lớn, một hàng bảo vệ đang đứng nghiêm chỉnh cong lưng: “Cậu chủ, mợ chủ!”
Thím Hồ nhanh chóng từ bên trong chạy ra: “Cậu chủ, cô chủ hai người đã về rồi, lão gia từ chiều đã ở đây rồi, vẫn đang đợi hai người trở về.”
Ông nội sao lại đến rồi?
Hạ Diệp Chi mặt đầy nghi hoặc quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên lại mang bộ mặt đã hiểu rõ tất cả, nhắc nhở cô: “Bệnh viên hôm nay đi kiểm tra là bệnh viện nhà họ Mạc.”
Hạ Diệp Chi rất nhanh liền phản ứng lại, ông Mạc là vì nhận được tin cô có thai mà đặc biệt tìm đến tận cửa.
Nghĩ kĩ một chút thì lại cảm thấy đây là lẽ đương nhiên.
Ông Mạc nghe động tĩnh ở bên ngoài, đã đi đến cửa của phòng khách rồi, nói to lên: “Về rồi thì mau vào trong, còn đừng ở ngoài vườn làm gì, trời lạnh như vậy!”
Hạ Diệp Chi nhìn Mạc Đình Kiên một cái, chạy vào trong phòng khách trước.
Mạc Đình Kiên nhếch mày đi theo sau: “Hạ Diệp Chi, em đi từ từ thôi.”
Mạc An Lâm vừa nhìn thấy Hạ Diệp Chi liền kéo cô vào bên trong: “Bên ngoài rất lạnh, mau vào trong ngồi, bên trong này rất ấm áp.”
Hạ Diệp Chi cười: “Ông, con không lạnh.”
Vừa vào đến phòng khách, một đoàn nữ hầu đã xếp hàng ngay ngắn cong lưng chào hỏi: “Chào cô chủ.”
Hạ Diệp Chi lặng người một chút, một đoàn nữ hầu?